Những chuyện mà Vương Chi Lăng vừa nói với Vương Tể tướng vừa vặn lại lọt vào tai Thân Giang Kiệt. Hắn đứng ở bên ngoài thư phòng của Vương Tế tướng từ lúc nào, cũng đã nghe rõ ràng từng chữ mà phụ tử hai người suy tính với nhau.
Thân Giang Kiệt trầm ngâm đứng ở bên ngoài, đợi cho Vương Chi Lăng chuẩn bị rời khỏi thư phòng của Vương Tể tướng, hắn mới vô thanh vô tức quay trở về tẩm phòng của hai người.
Đêm nay Vương Chi Lăng cùng với Thân Giang Kiệt ở lại phủ Tể tướng, qua đêm trong khuê phòng của Vương Chi Lăng. Lúc này bước về phòng thì trời cũng đã muộn rồi, Vương Chi Lăng thầm nghĩ, có thể Thân Giang Kiệt đã ngủ say.
Nàng rón rén đẩy cửa bước vào bên trong khuê phòng, đám hạ nhân thấy nàng trở về thì thức thời xếp hàng hầu hạ. Vương Chi Lăng nhác thấy bóng dáng Thân Giang Kiệt nằm trên giường ngủ, xoay người lại phía mình, liền xua tay để đám hạ nhân lui xuống, ngay cả Tố Tâm cũng không lưu lại.
Vương Chi Lăng nhẹ nhàng bước đến bàn trang điểm, tháo bỏ mấy món trang sức tinh tế trên tóc mình, rồi thay vào một bộ xiêm y mềm mại, dễ chịu. Nàng thổi tắt nến, để ánh trăng lấp lánh bên ngoài khe cửa rọi vào trong căn phòng diễm lệ. Vương Chi Lăng xoay người, đối mặt với bóng lưng đang an yên trong giấc ngủ của Thân Giang Kiệt, trong lòng chợt cảm thầy một làn hơi ấm nhẹ nhàng mơn man khắp tứ chi. Nàng với tay thả rèm, rồi cũng từ từ nằm xuống giường.
Vương Chi Lăng vừa ngả người nằm xuống, nàng ngay lập tức cảm nhận người bên cạnh mình cử động rất mạnh, nhào đến ôm chầm lấy nàng.
- Bệ hạ, người…
- Chi Lăng, cảm ơn nàng.
Thân Giang Kiệt khoá chặt Vương Chi Lăng vào trong lòng, bàn tay ấm áp xoa xoa thắt lưng mềm mại của nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu, dịu dàng. Vương Chi Lăng lập tức hiểu ra những chuyện mình vừa nói với phụ thân đã bị Thân Giang Kiệt nghe thấy, nàng đối với hành vi nghe trộm của hắn cũng không có chút bài xích, liền nâng tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của Thân Giang Kiệt như biểu lộ nàng sẽ luôn đứng về phía hắn.
Vương Chi Lăng đang tận hưởng cảm giác được vòng tay rắn chắc của Thân Giang Kiệt ôm ấp, thì chợt phát hiện có gì đó không đúng. Thân Giang Kiệt luồn tay vào vạt áo trong của nàng từ lúc nào, bàn tay ma quái đang không ngừng xoa nắn trên cơ thể nàng, thỉnh thoảng còn véo một cái.
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt, nhưng tuyệt nhiên không có sự phản kháng. Thân Giang Kiệt thuận lợi ôm mỹ nhân trong tay, nhấm nháp làn môi mềm mại như nhung của nàng.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mềm mại trườn qua khe cửa, để lại những mảng sáng lấp lánh trên tấm rèm giường buông rũ. Một đêm yên bình cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng hồi cung từ rất sớm. Vương Tể tướng cũng phu nhân đưa hai người ra cổng Vương trạch. Vương phu nhân lưu luyến nắm tay Vương Chi Lăng, không nỡ để nàng đi.
- Nhạc mẫu xin yên tâm, trẫm sẽ thường xuyên để nhạc mẫu vào cung chăm sóc cho Chi Lăng.
Thân Giang Kiệt thấy Vương phu nhân bịn rịn nhìn Vương Chi Lăng, trong lòng cũng cảm khái tấm lòng người mẹ. Hắn vốn dĩ cũng định ban cho Vương phu nhân quyền tự do ra vào hậu cung, hôm nay vừa vặn đúng dịp nói với bà.
Vương gia ba người vô cùng cảm kích, nhất là Vương phu nhân, kích động không thôi, đôi mắt xinh đẹp sớm đã ầng ậng một tầng nước. Vương Chi Lăng âu yếm ôm mẫu thân, nói lời từ biệt rồi theo chân Thân Giang Kiệt lên xe ngựa, hướng về phía hoàng cung mà đi.
Hôm đó về đến cung, Vương Chi Lăng nhanh chóng về lại Chiêu Dương cung để trang điểm, canh y, chuẩn bị đón đám phi tần đến thỉnh an. Thân Giang Kiệt cũng bận rộn chuẩn bị cho buổi tảo triều, hai người sớm tách nhau ra, mỗi người đi một hướng.
Từ khi Linh phi khỏi hẳn, nàng ta càng lúc càng lầm lì ít nói, thường xuyên nhốt mình ở trong phòng. Linh phi vốn là người không có tâm cơ, dựa vào phụ thân ở tiền triều giữ chức quan trọng yếu nên mấy năm qua cũng xem như được sủng. Dạo trước, Linh phi bị hạ độc, nằm liệt giường gần hai tháng ròng, tưởng như không qua khỏi. Linh phi đối với chốn hậu cung này đã sợ càng thêm sợ, không còn dám tin tưởng một ai.
Vì Linh phi đóng cửa không giao tiếp với ai, nên mấy ngày gần đây cũng chỉ có Hiền phi và Quách chiêu dung đến thăm hỏi nàng ta. Hôm nay, Hiền phi còn dẫn theo Thái La Quận chúa đến chuyện trò giải khuây với Linh phi, khiến cho Linh phi đối với Hiền phi càng ngày càng cảm kích.
- Hiền phi tỷ tỷ, trong hậu cung này, chỉ sợ muội không còn dám tin tưởng ai được nữa! – Linh phi nắm tay Hiền phi, chau đôi mày liễu, khổ sở nói.
- Muội muội đừng nghĩ quá nhiều, chăm sóc tốt cho chính mình trước đã. – Hiền phi cười dịu dàng.
Lúc này, trong tẩm cung của Linh phi còn có cả La Thái Quận chúa và Quách chiêu dung, đều là những người vì sự chuyên sủng của Vương Chi Lăng mà bất mãn, nên đã sớm đứng về phía Hiền phi.
Mậu Thúy Hà ngồi một bên điềm đạm uống trà, nghe thấy lời nói bi thương của Linh phi, trong lòng thầm cười lạnh. Nàng ta thở dài một hơi,