Trải qua thêm vài ngày, Thân Giang Kiệt bận chính sự đến phát điên. Việc trưng binh còn chưa đâu vào đâu, vùng Bắc biên lại có mấy bộ lạc làm loạn. Hắn ngày đêm lo nghĩ đối sách, không có tâm trạng bước vào hậu cung.
Vương Chi Lăng vốn rất thức thời, biết rõ Thân Giang Kiệt một khi đã tập trung vào chính sự thì sẽ không màn đến chuyện mưa móc hậu cung. Suốt mấy hôm hắn không đến thăm nàng, nàng cũng chủ động sáng tối mang điểm tâm cùng vài món chè thanh đạm, nhờ Đào Dung mang đến thư phòng cho hắn. Thời gian còn lại, nàng thường đến miếu thờ Quan Âm trong cung cầu phúc cho bá tánh, đêm đến lại ngoan ngoãn ở trong Chiêu Dương cung chờ đợi Thân Giang Kiệt. Những ngày gần đây, cuộc sống của Vương Chi Lăng có vẻ rất an nhàn.
Tối hôm nọ, trăng thanh gió mát, Chiêu Dương cung bất ngờ nhận được chỉ dụ thị tẩm, Vương Chi Lăng hạnh phúc mỉm cười, nàng theo quy củ, đúng giờ dùng dạ thiện rồi tắm rửa sạch sẽ, ướp hương thơm mát trên da, ở trong tẩm phòng chờ Thân Giang Kiệt.
Tố Tâm đỡ tay Vương Chi Lăng ngồi xuống bàn trang điểm, Tôn ma ma đứng ở sau lưng nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Vương Chi Lăng ngửi thấy mùi hương khác lạ bám lên tóc mình, bèn hỏi:
- Ma ma, trong nước chải tóc của bổn cung có phải ô tinh không?
Tôn ma ma cười đáp:
- Hồi nương nương, nước chải tóc của người đúng thật có pha với ô tinh, để tóc thêm mượt và đen.
Vương Chi Lăng khẽ gật đầu, ngắm nghía bản thân mình ở trong gương. Tôn ma ma vừa chải tóc cho nàng, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Nương nương, nữ nhân quan trọng nhất có hai điều, thứ nhất chính là giữ gìn nhan sắc, thứ hai chính là sinh con đẻ cái. Người là Hoàng hậu, hai điều này lại càng trọng yếu. Hậu cung giai lệ không thiếu, muốn giữ được ân sủng của Bệ hạ chỉ có thể dựa vào hai điều này. Cho nên… loại dược kia…
Nhắc tới loại dược kia, ánh mắt Tôn ma ma lập tức lộ ra vẻ lo lắng bất an, mà Vương Chi Lăng cũng chột dạ, đôi con ngươi to tròn, trong suốt khẽ động.
Vương Chi Lăng đứng dậy, chậm rãi bước đến cánh cửa tủ đóng chặt im lìm. Tôn ma ma hiểu ý, nhanh chóng lấy ra chìa khóa luôn đeo ở bên mình, tra vào ổ khóa tủ. Vương Chi Lăng đưa tay vào bên trong hốc tủ, lấy ra một cái hộp nhỏ.
Nàng trầm ngâm nhìn chiếc hộp nhỏ nhắn dáng vẻ bình thường kia một lúc lâu, rồi thở dài nói:
- Năm đó nhập cung, vì không muốn sinh hài tử cho nam nhân mà mình không yêu, bổn cung mới phải chuẩn bị loại dược tránh thai này. Từ lúc xảy ra chuyện ở hành cung, bổn cung càng không muốn sinh hài tử, nên từ lúc thị tẩm thì ngày nào cũng dùng, chỉ sợ…
Tôn ma ma nhìn nét mặt lo lắng của Vương Chi Lăng, bà cũng phần nào hiểu được tâm sự của nàng.
- Nương nương, người đừng lo lắng, người đã không còn dùng loại dược này nữa, sẽ sớm có hài tử thôi.
- Thật không? – Vương Chi Lăng bán tín bán nghi, hỏi lại Tôn ma ma.
Tôn ma ma cầm lấy hộp dược trên tay Vương Chi Lăng, cẩn thận đặt vào bên trong tủ, khóa chặt lại, mỉm cười an ủi nàng:
- Nương nương chỉ mới ngưng dùng dược cách đây một tuần, có thể phải chờ thêm một thời gian. – Tôn ma ma vừa nói vừa đỡ tay Vương Chi Lăng đi lại giường – Nếu nương nương nóng lòng muốn sinh hài tử, nô tỳ sẽ đến Thái y cục thỉnh phương thuốc bổ cho nương nương.
- Nàng nóng lòng muốn sinh hài tử cho trẫm sao?
Vương Chi Lăng chưa kịp đáp lời Tôn ma ma, bên ngoài cửa đang vang đến giọng nói cao ngạo của Thân Giang Kiệt. Vương Chi Lăng thoáng chút giật mình, sợ hắn đứng ở ngoài cửa đã lâu, nghe hết lời nàng vừa nói với Tôn ma ma. Nàng lập tức bước ra nghênh đón hắn, cúi mình hành lễ:
- Thần thiếp bái kiến Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt rất nhanh liền tiến vào bên trong tẩm phòng của Vương Chi Lăng, trên gương mặt không giấu được đắc ý. Tôn ma ma cùng Tố Tâm thức thời lui ra ngoài, thả rèm rồi đóng chặt cửa.
Trong lúc Vương Chi Lăng còn đang ngơ ngác, Thân Giang Kiệt đang lao đến ôm chầm lấy nàng, hôn hôn lên gương mặt xinh đẹp như trăng rằm.
- Nàng thực sự rất muốn sinh hài tử cho trẫm sao? Có thật là như thế không?
Thân Giang Kiệt hưng trí bừng bừng, không ngừng hỏi Vương Chi Lăng. Vương Chi Lăng ngượng ngùng, không dám đối mặt với hắn. Lời Tôn ma ma nói ra đúng thật là như thế, nhưng lại để Thân Giang Kiệt nghe được, thật sự đáng xấu hổ.
Thấy Vương Chi Lăng chỉ cắn cắn môi mà không nói gì, Thân Giang Kiệt liền bế thốc nàng lên giường, trầm giọng nói.
- Trẫm sốt ruột cả tối nay, nàng biết không?
- Tại sao ạ? – Vương Chi Lăng ngượng ngùng hỏi.
- Chính là vì nôn nóng được ôm mỹ nhân của trẫm trong tay! – Thân Giang Kiệt cười cười, vùi mặt vào chiếc cổ trắng muốt của Vương Chi Lăng.
- Hóa ra Bệ hạ định giáng chức thần thiếp thành mỹ nhân rồi!
Vương Chi Lăng giả bộ giận hờn rồi đẩy vai Thân Giang Kiệt. Nghe thấy lời nói nũng nịu của nàng, hắn nhanh chóng quên hết sầu muộn chuyện triều chính, hai ba nhát cởi ra trung y mỏng manh khiêu gợi của Vương Chi Lăng, mạnh miệng nói:
- Nàng giỏi lắm, hôm nay còn biết trêu ghẹo trẫm rồi. Để xem trẫm trừng phạt nàng thế nào!
Nói rồi, Thân Giang Kiệt như lang sói đói mồi,