Khi Thân Giang Kiệt mở mắt tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng.
Ánh nắng đầu mùa xuân ấm áp len lỏi vào bên trong tẩm phòng, nhảy nhót trên tấm rèm cửa vẫn còn buông rũ.
Đã lâu lắm rồi, Thân Giang Kiệt mới phải đơn độc trên giường.
Đêm qua hắn say rượu, nên không có triệu hạnh Vương Chi Lăng.
Thân Giang Kiệt nhớ đến đêm qua, Vương Chi Lăng đến bên cạnh hắn, còn ôm hắn vào lòng.
Thế nhưng mở mắt ra lại chẳng thấy người đâu nữa, có lẽ là hắn đã nằm mơ.
Thân Giang Kiệt uể oải bước chân xuống giường, Đào Tổng quản cũng đám tiểu thái giám nhanh chân chạy vào bên trong, hầu hạ hắn thay quần áo, dùng điểm tâm.
Thân Giang Kiệt bước ra khỏi tẩm phòng, đến thư phòng chuẩn bị xem tấu chương, lại phát hiện ra ở trên thư án của hắn có một hộp gỗ màu vàng vô cùng tinh tế, tỉ mỉ.
Thân Giang Kiệt đột nhiên có dự cảm không lành, hắn lập tức chạy đến bên thư án, mở hộp gỗ đang đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Bên trong chính là sách phong Hoàng hậu cùng phụng ấn, còn có một lá thư.
“Thần thiếp thân mang trọng tội, phải chịu phạt trước Bệ hạ cùng chư vị lão thần.
Nay thần thiếp tự nguyện trả lại sách phong cùng phụng ấn, lập tức hồi kinh.
Mong Bệ hạ cân nhắc trước sau, tránh để triều thần dị nghị.
Ngày sau nghìn dặm cách trở, mong phu quân bảo trọng, bình an.
Chi Lăng thượng.”
Thân Giang Kiệt nhìn chăm chăm vào nét chữ nhỏ nhắn trên tờ giấy, chợt cảm thấy vành mắt mình nóng lên, sống mũi cay cay.
Thời gian qua, hắn chỉ mải miết củng cố binh quyền, chưa hề nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng mà Vương Chi Lăng phải gánh vác.
Thân Giang Kiệt bần thần ngồi xuống bàn, lặng lẽ nhìn sách phong cùng phụng ấn.
Hắn nhớ đến lời nàng từng nói, kiên trì một thời gian, thu phục được lòng dân, còn nàng, nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Thân Giang Kiệt thở dài một hơi, trong lòng không ngừng lo lắng cho an nguy của Vương Chi Lăng trong suốt quãng đường dài hồi kinh.
Thân Giang Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, liền cho người triệu tập Mã Tướng quân, đem chuyện ở tiền triều nói qua một lượt.
- Chi Lăng vì trẫm mà tự nguyện hồi kinh chịu phạt, chuyến đi này nàng chỉ có một mình, vô cùng nguy hiểm.
Trẫm không thể để nàng có bất cứ bất trắc nào.
Mã Tướng quân nghe xong lập tức hiểu ý, mang theo binh phù cùng một đoàn quân tinh nhuệ rời khỏi Quyến Châu, thần tốc đuổi theo đoàn người ngựa đưa Vương Chi Lăng hồi kinh.
Mấy ngày sau đó, Thân Giang Kiệt nhận được tin tức đoàn người ngựa đưa Vương Chi Lăng trở về kinh thành gặp thích khách dọc đường.
Đoàn thích khách kia dụng tâm muốn bắt cóc nàng, không hề ra tay hạ sát hay làm nàng bị thương.
May mắn, tại thời điểm nguy cấp, Mã Tướng quân kịp thời đuổi đến nơi, Vương Chi Lăng mới thoát khỏi nguy hiểm, bình an quay trở về hoàng cung.
Thân Giang Kiệt vừa nghe tin tức truyền đến bên tai, toàn thân bỗng chốc lạnh ngắt.
Thích khách âm thầm bám theo đoàn người ngựa của Vương Chi Lăng, lại ra tay muốn bắt cóc nàng.
Hắn không thể không hoài nghi có kẻ nào đó muốn chiếm đoạt tâm can bảo bối trong tay hắn.
“Chi Lăng, nhớ bảo trọng, trẫm sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh nàng!”
Ở Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng cầm lá thư vỏn vẹn mấy chữ trên tay, đọc đi đọc lại đến mấy lần, rồi luyến tiếc gấp gọn lại, cất vào trong một chiếc hộp.
Nàng ôm chiếc hộp ngồi ở trước hiên, im lặng như bầu trời đen kịt trên đỉnh đầu mình.
Tố Tâm đứng bên cạnh mâm cơm của Vương Chi Lăng, đau lòng đến rơi nước mắt.
- Ma ma, người xem, thức ăn của nương nương càng ngày càng ít.
Lệnh phế hậu còn chưa ban, đám cẩu nô tài ở phủ Nội vụ đã chà đạp nương nương đến mức này.
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi!
Tôn ma ma ra hiệu cho Tố Tâm nói khẽ, Vương Chi Lăng đang ngồi ở ngay ngoài hiên.
Bà sợ nàng nghe được lời này sẽ càng tủi thân.
- Không sao đâu, ăn cho qua một bữa thôi!
Không ngờ Vương Chi Lăng thực sự nghe thấy lời Tố Tâm.
Nàng không ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn lên bầu trời, trong lòng nghĩ đến hơi ấm của Thân Giang Kiệt, liền cảm thấy tim mình nhói lên.
Từ ngày trở về cung, trên dưới hoàng cung đều biết Vương Chi Lăng hiện tại chỉ là một phế hậu, bị đuổi khỏi hành cung, hoàn toàn thất sủng.
Đám người phủ Nội vụ thường xuyên chà đạp kẻ khốn cùng, không những cắt xén bổng lộc, thức ăn, thuốc thang của nàng, mà y phục mùa xuân cũng không thèm may.
Đám cung nữ, thái giám biết tin Vương Chi Lăng thất sủng, cũng sợ xúi quẩy mà chạy đến ôm chân các vị Tài nhân, Mỹ nhân khác.
Chiêu Dương cung vốn dĩ xa hoa, lộng lẫy bậc nhất hậu cung, nay trở nên vắng vẻ, cô quạnh đến mức khiến người khác chạnh lòng, chỉ còn lại Tố Tâm, Tôn ma ma, Thủy Đào, Tiểu An và Tiểu Gia.
Vương Chi Lăng thấy Thủy Đào và Tiểu Gia vì theo mình mà chịu nhiều vất vả, bèn đích thân nói với Thôi Thái hậu một lời.
Thôi Thái hậu biết Vương Chi Lăng không muốn người khác vì mình mà liên lụy, liền đồng ý đưa Thủy Đào và Tiểu Gia ra khỏi Chiêu Dương cung, tạm thời để bọn họ hầu hạ bên cạnh bà.
Vương Chi Lăng lại quay về cuộc sống khổ sở, phải nương nhờ Thôi Thái hậu như trước đây.
Chỉ có điều, cách đó một năm, nàng là một Hoàng hậu thất sủng, trong tay nàng không có gì, chỉ có hư danh mà nàng không cần.
Hiện giờ, trút bỏ đi phụng mão, Vương Chi Lăng cảm thấy làm một nữ nhân bình thường cũng không hẳn là điều không hay.
Nàng không cần phải gánh vác chuyện lục cung, không cần ngày ngày nghe đám phi tần ê a thỉnh an, nói vài câu chọc ngoáy rồi phủi tay bỏ đi, không cần chứng kiến chuyện hư hư thực thực chốn