Như Ý không biết làm thế nào mà mình ra được Từ Ninh cung, mơ hồ phiêu dạt, dưới chân vô lực.
Hướng đến Bảo Nguyệt lâu, cuối cùng hồn của nàng cũng trở lại, lòng nặng nề mà đi tới.
Trước mắt xuất hiện là Uyển tần đang đi tới.
Gió tây thổi qua, toàn thân Uyển tần khoác lên tấm áo da dệt lụa hoa tịnh đến liên văn cẩm sam, in hình thâm trúc ánh trăng, càng phát ra vẻ khiếp nhược vô cùng.
Nàng thấy Như Ý, sợ hãi vấn an, vô cùng ngượng ngùng.
Như Ý thấy nàng đeo trên đầu đá mắt mèo vàng ròng ngô thúy hoa điền, không khỏi dừng lại bước cười nói: “Hoàng thượng ban thưởng sao? Hôm qua Nội Vụ phủ mới đưa vật này vào cung”.
Sắc mặt Uyển tần ửng đỏ, nghiêm mặt nói: “Khắc sâu trong lòng thần thiếp luôn nhớ Hoàng thượng”.
Nàng nói xong cơ hồ tim đập mạnh, anh anh nói: “Là thần thiếp nửa năm rồi không gặp Hoàng thượng”.
Như Ý đánh giá nàng: “Muội tới là muốn gặp Hoàng thượng sao?”
Vẻ mặt Uyển tần đỏ bừng, càng phát ra sự ấp úng: “Không phải, thần thiếp chính là tò mò…” Nàng cúi đầu thở dài: “Thần thiếp chính là tò mò, Hoàng thượng không biết khi sủng ái một nữ nhân thì sẽ trông như thế nào?”
Như Ý nhân tiện nói:”Dung quý nhân rất đẹp.”
Uyển tần vội vàng nói: “Không, Hoàng hậu nương nương”.
Thần khí nàng có chút nghiêm nghị: “Thần thiếp thích xem Dung quý nhân, chính bởi vì thần thiếp tò mò, tò mò muốn biết cái liếc mắt, tiếng nói, cử động của nàng ta như thế nào mà khiến cho Hoàng thượng say mê”.
Nàng thẹn thùng, ánh mắt lạnh nhạt, thương cảm hối tiếc nói: “Nhưng mà thần thiếp lại không có khả năng như vậy.
Hoàng hậu nương nương có biết không? Thần thiếp nhớ rõ nhất là hình bóng Hoàng thượng.
Rất nhiều lần thần thiếp đều ngóng trông Hoàng thượng đi vào cung, hy vọng Hoàng thượng có thể đi nhầm đường một lần mà bước vào cung thần thiếp.
Nhưng mà chưa từng xảy ra điều đó, dù chỉ một lần.
Khuôn mặt vui vẻ của Hoàng thượng, thần thiếp không nhớ rõ bởi vì Hoàng thượng chưa từng mỉm cười với thần thiếp”.
Cũng không phải Uyển tần đố kỵ gì, chỉ là nghĩ lại chính mình mà thương cảm, xưa nay nàng không có tiếng tăm gì nhưng vẫn kiều diễm thuần túy mà chờ đợi.
Như Ý hòa nhã nói: “Uyển tần, muội nhiều lo lắng”.
Đáy mắt Uyển tần chứa đầy nước mắt, lẳng lặng nói: “Thần thiếp bất quả chỉ là một nữ tử bình thường, tướng mạo thường thường, tài đức thường thường.
Thời còn ở vương phủ chỉ là cách cách, ở trong cung không bao nhiều người nhớ thần thiếp là chức tần.
Thần thiếp không dám vọng tưởng nhận được sủng ái, chỉ là Hoàng thượng gặp gỡ bao nhiêu nữ tử, chỉ hy vọng Hoàng thượng liếc mắt thần thiếp một cái.
Vì thế, thần thiếp dùng hết mọi biện pháp hy vọng có thể thu hút chút ánh nhìn Hoàng thượng, cuối cùng chỉ còn nghĩ ra cách này”.
Chỉ là những câu nói bình thường nhưng lại xuất phát từ miệng Uyển tần lại sinh đau.
Như Ý nghe thấy, không biết nên nói lời nào an ủi.
Nàng có khác gì đâu? Lúc đó không phải nàng cũng giống như hàng ngàn vạn thân ảnh kia sao?
Một lát sau, Như Ý nghe thấy thanh âm chính mình can thiệp: “Muội luôn luôn an phận thủ thưởng, Hoàng thượng đối đãi muội cũng tốt”.
Uyển tần nhợt nhạt cười thê lương mà tịch lieu: “An phận thủ thường là vì thần thiếp thật sự không có thứ gì để khiến Hoàng thượng để mắt đến thần thiếp.
Mà Hoàng thượng, bốn mùa ban thưởng không ít, cũng không từng bạc đãi thần thiếp.
Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ mong trong lòng Hoàng thượng dừng lại một khắc bên thần thiếp, như vậy khó lắm sao?”
Không phải khó, không phải.
Việc tình ý chưa bao giờ là điều mà người ta mong chờ sẽ nhận được lại bấy nhiêu.
Bất quá chỉ mọng tưởng hình ảnh đó trong lòng ngưng tụ thành hòn vọng phu.
Thật sự là thê lương.
Uyển tần nhìn xa trên lầu mà ngắm nhìn Hương Kiến, vô cùng khao khát lại ai oán vô tận: “Thần thiếp nếu có thể có được một phần vạn sủng ái của Dung quý nhân thì cuộc đời này cũng không hối tiếc.
Chỉ tiếc, Dung quý nhân lại không để tâm đến phúc khí đó”.
Có lẽ người trong cung đều có suy nghĩ đó.
Như Ý nhìn Uyển tần cô đơn rời đi thì mới biết Bảo Nguyệt lâu cuồng dại tình dài như vậy hóa ra cũng chỉ là một đoạn thương tâm, chung quy không thể viên mãn.
Một mình Hương Kiến ngồi ở lầu hai, nhìn Cầu Phúc đường ở xa xa, thần sắc si võng, chợt thấy Như Ý đến.
Thị nữ Hương Kiến thấy Như Ý đến liền nghênh tiến nói: “Hoàng hậu nương nương đến.
Tiểu chủ của chúng nô tỳ cả ngày đều nhìn buồn bã về Trường An phố, về Cầu phúc đường”.
Như Ý thản nhiên cười: “Khiến nàng ấy thích điều gì cũng thật khó.
Thôi tùy nàng ấy thôi”.
Thị nữ đỡ Hương Kiến, Hương Kiến thấy Như Ý, đứng dậy vén áo thi lễ: “Nương nương vạn an”.
Như Ý liền cười: “Kinh thành đang có bão cát lớn, vào trong ngồi đi”.
Bảo Nguyệt lâu bố trí như Thừa Càn cung nhưng màu sắc mang theo hơi hướng Hàn Bộ.
Trong điện cũng bài trí nhiều đồ vật giống như ở Dưỡng Tâm điện, cho thấy Hoàng đế thường đến đây.
Như Ý cũng không xem nhiều, liền hỏi: “Mới vừa rồi gặp được Uyển tần, cũng không biết ở dưới đã nhìn muội bao lâu rồi”.
Hương Kiến hờ hững đáp: “Gặp qua được một hai lần.
Nàng ta cũng thật kỳ quái”.
Nàng xuy cười: “Trong mắt người bên ngoài thì ta cũng rất kỳ quái.
Nay người ở trong cung cũng thật sự kỳ quái.
Nơi này tất cả đều thành quái vật”.
Nàng tự nhiên cười, hồn nhiên không ngại dùng ngữ khí sắc bén true tức chính mình.
Bất quá chung quy cũng là tuổi trẻ, Hương Kiến hiếu kỳ: “Nàng ta rốt cuộc nhìn ta làm cái gì?”
Như Ý bình tĩnh đáp: “Hâm mộ ân sủng của muội, nàng ta suốt đời cũng không có phúc khí đó”.
“A!” Hương Kiến chợt bừng tỉnh: “Hoàng thượng không thương nàng ta đúng không? Nàng ta đối với Hoàng thượng như Hoàng thượng đối với ta.” Nàng chợt cười đến lạnh lùng: “Bất quá cũng là gieo gió gặt bão.
Ta đối với hắn cũng như hắn đối đãi với người bên ngoài.
Nhân quả luân hồi, đều là do chính mình tự làm tự chịu”.
Hương Kiến khi nói chuyện thần sắc không được tốt, mang phần mệt mỏi, Như Ý liền nói chuyện khác: “Dưới lầu có nhiều cây táo thụ đưa đến, đợi đến mùa nở hoa chắc chắc sẽ rất đẹp”.
Hương Kiến cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng đưa cây táo hoa đến đó là do ta muốn sao?” Nàng liền chỉ tay về chậu san hô chạm ngọc hoa trên bàn tròn nói: “Chuyện này cũng thật buồn cười.
Hoàng thượng vừa phái Thái ý đến nói ta điều trị thân mình để có thể sớm có thai”.
Nàng nói xong, lớn tiếng cười lạnh.
Tiếng cười kia làm cho đáy lòng Như Ý lên men: “Nhưng muội đã thị tẩm nhiều ngày rồi, có thai cũng là chuyện thường”.
Hương Kiến cười đến ngửa tới ngửa lui: “Cho nên ta mới hỏi Thái y, ta nên làm thế nào để không có thai.
Người kia nhát gan, nghe thấy liền bỏ chạy”.
Thị nữ nghe nàng nói vậy, liền bưng một đĩa bánh bơ cánh cuộn đến dâng, bồi cười nói: “Hoàng hậu nương nương đừng trách móc, tiểu chủ và nương nương thân cận nen mới nói thẳng thắn như vậy.
Trước mặt Hoàng thượng, tiểu chủ không nói những điều đó”.
Dứt lời, liền hướng về Hương Kiến mà nháy mắt.
Hương Kiến thở dài, đành phải hạ mình, hướng Như Ý nói: “Hàn Bộ chúng ta ăn cái này, Hoàng hậu nương nương thích không?”
Như Ý biết Hoàng đế cực tôn trọng ẩm thực Hương Kiến, liền lấy một miếng ăn: “Vô cùng ngon.
Hoàng thượng cũng nhớ muội”.
Hương Kiến khẽ nhếch miệng, xem như cười trừ một cái.
Như Ý giơ tay, Dung Bội liền đưa đến một chén thuốc.
“Nếu muội muốn có con thì thôi, bổn cung cũng không thể làm gì được.
Bát thuốc này bổn cung phụng mệnh Hoàng Thái hậu đưa tới.
Uống hay không uống là ở muội”.
Hương Kiến cắn đầu ngón tay, cười rộ lên như thấy được điều gì cực thú vị: “Vì sao? Là vì ta không chết nên Thái hậu muốn ta chết sao? Nếu như vậy, Hoàng thượng sẽ không oán trách Thái hậu sao?”
Như Ý thấy nàng thống khoái như thế nên rất khó mở miệng.
Nàng hít sâu một hơi, lang lảnh nói: “Thuốc này không lấy tính mạng của muội, chỉ là thành toàn cho niệm tưởng của muội.
Uống một hớp xong thì không thể sinh dục được”.
Hương Kiến nở một nụ cười thật dài, không nói hai lời, bưng chén thuốc lên uống hết vào người.
Động tác của nàng quá mức kịch liệt, trên vạch áo còn rơi vài giọt thuốc như mấy giọt máu tươi, đỏ sậm lại.
Nàng uống một hơi cạn sạch, lạnh lùng tiêu sái.
Khóe môi Hương Kiến khõe nhếch lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Như Ý: “Ta không cần sinh con cho một nam nhân mà không thích”.
Nàng dặn thị nữ: “Thái y kia mới đi không lâu, đi gọi trở về đi”.
Chén thuốc kia thật tốt, hiệu quả cực nhanh.
Sau nửa canh giờ, Hương Kiến bắt đầu đau bụng rong huyết.
Như Ý canh giữ ở ngoài tẩm điện, nghe thanh âm Thái y cùng cung nữ rộn ràng nhưng tuyệt nhiên không nghe tiếng đau đớn rên rỉ của Hương Kiến.
Các cung nữ chạy ra chạy vào hỗn độn, ngay cả thị nữ hầu hạ Hương Kiến cũng nhìn nàng bằng ánh mắt oán hận.
Là ai cũng đều thấy, nàng quanh minh chính đại mang chén thuốc này vào.
Trầm mặc làm bạn chỉ có Dung Bội.
Nàng nắm chặt tay Như Ý: “Hoàng hậu nương nương, việc đã đến nước này, không còn cách nào khác”.
Như Ý cực lực muốn cười nhưng ở đầu lưỡi đều là đau khổ.
Hoàng đế tới rất nhanh, cơ hồ mang theo tiếng gió.
Hắn vẫn chưa chú ý tới Như Ý, vội vàng chạy vào tẩm điện.
Rất nhanh, trận gió kia liền chuyển tới gót chân nàng, nàng theo thói quen đứng dậy quỳ gối hành lễ, mặt chịu một cái tát vang dội.
Hắn lớn tiếng quát: “Độc phụ! Ngươi làm cái gì vậy?” Trong lời nói của hắn có chút run rẩy.
Hắn chưa bao giờ mắng nàng cũng chưa từng đánh nàng.
Cho dù là năm tháng ở lãnh cung gian khổ nhất, cho dù sau này rơi vào cảnh bất hòa đến cực điểm cũng chưa từng có.
Hắn vẫn mặt mày đa tình, là nam tử ôn hòa ung dung.
Nhưng là hôm nay! Cũng có hôm nay!
Toàn thân Như Ý phát run, sau một lúc lâu, nàng mới nói: “Hoàng thượng, chuyện lúc đó chỉ có mình