Mùa đông cuối cùng cũng đã đến, Như Ý căn bản không phát hiện được điều đó.
Đưa mắt nhìn trời thì toàn bộ Tử Cấm Thành đều chìm trong băng tuyết, mới biết tâm tình bi hàn cũng như đông hàn tuyết trắng không khác gì nhau.
Yến Uyển giải quyết lục cung náo nhiệt, ngay cả mái cong tường hồng cũng không tịch mịch.
Trời lạnh tuyết bay, chỉ có Dực Khôn cung chẳng có ai lui tới.
Đã quá trờ trưa, Vĩnh Cơ còn chưa trở về.
Dung Bội tiến vào, xoa tay trên chậu than hồng: ” Canh giờ này vẫn chưa trở về, hạ nhân hầu hạ cũng không tới bẩm báo một tiếng.
Chỉ sợ hôm nay Thập nhị a ca ở lại dùng bữa tối cùng với Hoàng thượng rồi”.
Như Ý: “Ừ” một tiếng rồi chẳng nói gì.
Dung Bội nói nhỏ: “Tuy Hoàng thượng không lui tới thăm nương nương nhưng lại đối đãi với Thập nhị a ca ngày càng thân thiết, cũng thường mang theo bên người, cũng là chuyện tốt”.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đầu ngón tay chạm vào trang sách như hoa rơi khiến trong lòng phát run.
Dung Bội thở dài, nói: “Nương nương xưa nay không thường xem sách nhưng đã nhiều ngày rồi mà không chịu buông tay”.
“Sách này không tốt sao?”.
Như Ý bình tĩnh làm cho người ta phát lạnh, giống nhau là rơi vào tuyết rơi, không giãy dụa, không la lên, chỉ là lẳng lặng, lẳng lặng đi xuống.
Dung Bội không lên tiếng, chỉ thở dài.
Dáng vẻ Như Ý hớn hở: “Ngươi đi theo bổn cung mà không học được cách yên tĩnh mà chỉ học cách thở dài thôi sao?”
Đôi mắt Dung Bội đỏ hoe, nằm ở bên cạnh Như Ý: “Nương nương tự làm khổ chính mình”.
Như Ý kinh ngạc, bình tĩnh nhìn nàng: “Chỉ là một quyển sách mà thôi, sao ngươi lại than thở? Sách này là “Thanh tĩnh vô vi” của Lão Tử, cho rằng người có thể thanh tĩnh thì có thể đắc đạo, sống được nhiều năm.
Bổn cung nay gặp được liền đọc cái này không phải tốt lắm sao?”
Dung Bội không nói gì, chỉ đứng dậy: “Du phi tiểu chủ có đến dùng bữa cùng với nương nương, nô tỳ đi chuẩn bị trước”.
Như Ý vuốt cằm: “Tiểu phòng bếp đã chuẩn bị rồi, ngươi sợ Nội Vụ phủ cắt xén sao?”
Dung Bội đang muốn trả lời, chỉ thấy Phúc Thọ đan hoa đến bên hiên, Hải Lan dẫn Hãn phi tiến vào cười dài nói: “Làm sao lại cắt xén chứ? Lệnh quý phi giải quyết lục cung, cao thấp mà ban ơn đều là thỏa đáng”.
Bệnh sắc Hãn phi không giảm, quần áo thiến sắc la biến tú cẩm bào mặc bên ngoài, lại có tỉ mỉ thêu hoa hải đường liên động hoa mỹ.
Nàng tháo áo choàng giao cho cung nữ, cầm một cái lò sưởi tay bằng đồng ngồi xuống bên cạnh Như Ý.
Như Ý nói: “Nhìn phục sức muội thật tốt, trông lại ấm áp, rất thích hợp với muội”.
Hãn phi cười lạnh: “Nửa tháng trước Lệnh quý phi cho người đưa tới, nói là Nội Vụ phủ tân trang lại mọi thứ, lại ấm áp tinh xảo nên đặc biệt đến tặng thần thiếp.
Thần thiếp ban đầu không chịu mang nhưng không biết sao lại Hoàng thượng lại biết liền hỏi thần thiếp một câu.
Cho nên hôm nay cố ý mang theo phục sức cho chúng nô tì rêu rao xung quanh, cũng như thành toàn cho hiền danh của Lệnh quý phi”.
Hải Lan ôn nhiên cười nói: “Cũng không phải là vật gì lớn lao, chỉ là một viên đá mắt mèo, Lệnh quý phi nói rằng đó là cống phẩm Ba Tư nên người bệnh đeo vào rất thích hợp nên ban cho Hãn phi muội muội”.
Nàng nói xong cuốn tay áo lên để lộ ra một đôi vòng ngọc tử phù dung, thủ trạc tam tiết, sắc sắc xinh đẹp.
Hải Lan khinh xuy một tiếng: “Vĩnh Kỳ được Hoàng thượng yêu thích cho nên Lệnh quý phi cũng tặng cho thần thiếp xem như đại lễ”.
Như Ý khép lại cuốn sách cười khẽ: “Nàng ta thật khéo đưa đẩy”.
Vừa nói vừa nhìn Hãn phi: “Muội vẫn chưa khỏe thì sao còn lại ra ngoài? Bên ngoài tuyết đang lớn”.
Hãn phi cười nghiêm nghị.
Nàng hừ nói: “Thần thiếp càng muốn đến, đỡ phải để bọn tiểu nhân chế giễu, nghĩ đi đến Dực Khôn cung cũng chẳng sao”
Như Ý đang buồn bực, nghe nàng nói như vậy nói: “Chúng ta đều đã là ngạch nương mà còn giữ tính tình như vậy, bổn cung thật sự làm hư muội muội”.
Hãn phi buồn bã, cúi thấp mặt: “Trước đây vào cung không rành thế sự, cái gì cũng không sợ; nay mới hiểu được, chỉ cần a mã thần thiếp còn sống thì vô luận thần thiếp bị bệnh thế nào đi chăng nữa thì Hoàng thượng cũng đều chiếu cố thần thiếp.
Một khi đã như vậy thì thần thiếp cần gì phải tỏ vẻ đối với bọn tiểu nhân?”.
Nàng gọi cung nữ, dịu dàng nói: “Thần thiếp ở trong cung vừa nấu vài món, là món ấm thân, ngày đông dùng là tốt nhất”.
Nói xong ba người liền ngồi xuống, cùng cung nhân phụng dưỡng dùng bữa tối.
Như Ý không phải không rõ chính mình cũng cô đơn, khó tránh khỏi việc bị người khác khinh bỉ, nếu không có Hãn phi cùng Hải Lan thường lui tới thì dù vẫn là Hoàng hậu nhưng cũng không biết người khác hèn hạ đến mức nào.
Rốt cuộc Hãn phi có gia thế, có quân công, Hải Lan có Vĩnh Kỳ nên người khác không dám khinh thường các nàng.
Nhưng Vĩnh Cơ đối với nàng ngày càng xa cách.
Mới đầu, bất quá Vĩnh Cơ cùng ở lại bên Hoàng đế dùng cơm trưa, dần dần ngay cả bữa tối cũng giữ lại.
Lui tới đưa tiễn chỉ có Lăng Vân Triệt cùng với vài tiểu thái giám.
Lăng Vân Triệt thỉnh an, nhân tiện nói: “Hoàng thượng đối đãi với Thập nhị a ca vô cùng tốt nên nương nương an tâm”.
Nàng nghe được lời nói an ủi của Lăng Vân Triệt, nàng cũng có thể trông cậy vào Vĩnh Cơ.
Vì thế khi không có người bên cạnh, nàng hỏi Vĩnh Cơ: “Hoàng a mã ngoài việc hỏi bài con thì còn hỏi cái gì nữa không?
Vĩnh Cơ nhìn nàng: “Hoàng a mã hay hỏi Ngũ a ca, bởi vì Ngũ a ca thường giảng bài cho nhi thần, cũng dạy nhi thần bắn cung.
Hoàng a mã còn thường xuyên hỏi việc học nhi thần nhưng là… Nhưng là…” Vĩnh Cơ nhẹ giọng có chút ngượng ngùng: “Hoàng a mã nói thời Ngũ a ca bằng tuổi nhi thần thì thật sự đã có thể viết văn ý, còn có thể bắn ba mũi tên trúng hồng tâm”.
Hắn có chút nổi giận, Như Ý vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu thương nói: “Vĩnh Cơ, Hoàng ngạch nương sinh ra con thì chỉ hy vọng thân thể con khỏe mạnh, phẩm hạnh đoan chính.
Về phần kỳ tài thì Hoàng ngạch nương cũng không để tâm trông cậy vào, cho nên con đừng thấy có lỗi”.
Vĩnh Cơ trừng mắt, lòng đen lòng trắng phân minh vui vẻ nói: “Hoàng ngạch nương, thật sự không chê trách nhi thần vụng về sao?”
“Con không phải vụng về, là Ngũ a ca con thiên chất thông minh nhưng mỗi người đều không giống nhau.
Vĩnh Kỳ có Vĩnh Kỳ tốt, con cũng có con cũng tốt.
Như Hoàng a mã thưởng cho con bạch ngọc sương phương cao, con liền nhỡ Hoàng ngạch nương thích thì giữ lại cho Hoàng ngạch nương ăn là được”.
Vĩnh Cơ liên tục vuốt cằm: “Đúng vậy, nhi thần nhớ rõ Hoàng ngạch nương không thích ăn cây mơ ti, cũng không biết sao trước đây Ngự Thiện phòng nấu món bạch ngọc sương phương cao đều không cho cây mơ ti nhưng bây giờ thì có.
Cho nên nếu nhi thần cho Hoàng ngạch nương ăn thì toàn là dịch cây mơ ti”.
Như Ý nao nao, Dung Bội dĩ nhiên phản ứng, ho khan một tiếng.
Như Ý vỗ về khuôn mặt hắn nói: “Hảo hài tử, Hoàng ngạch nương đôi khi thật sự rất sợ, rất sợ chính mình mong chờ con ngày càng cao mà quên đi nguyện vọng của con.
Hoàng ngạch nương chỉ hy vọng cả đời con bình an trôi chảy.
Cho nên con không cần so đo mọi chuyện cùng với Vĩnh Kỳ”.
Vĩnh Cơ nói: “Hoàng ngạch nương thật sự thích Ngũ ca, Hoàng a mã cũng vậy”.
Như Ý cười khẽ: “Đúng vậy.
Ngũ ca con trước đây được Hoàng ngạch nương nuôi dưỡng bên người, cùng con là huynh đệ tương thân tương ái”.
Vĩnh Cơ trọng trọng gật đầu: “Dạ.
Nhưng mà Ngũ ca nay vẫn còn để tâm không?”
Dung Bội nghe hắn nói như vậy, vội hỏi: “Thập nhị a ca, ngài mau ngủ đi, trời không còn sớm nữa đâu”.
Dứt lời, liền cho nhũ mẫu tiến vào ôm Vĩnh Cơ đi.
Dung Bội thấy Như Ý ngồi yên không nói, than nhẹ: “Hoàng hậu nương nương, Ngũ a ca lâu rồi chưa đến đây, tuy rằng lẽ thường phải lui tới…”
“Bo Bo giữ mình là chi đạo xử sự trong cung.
Vĩnh Kỳ vào cũng đã không còn trong sáng, cần gì phải vì bổn cung mà gặp phải thị phi, không phải Du phi thường hay lui tới sao?”
Dung Bội tĩnh tâm một chút nói: “Thật khổ cho hiếu tâm của Thập nhị a ca, Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất là ăn món Ngọc sương phương cao, Ngự Thiện phòng cần gì phải vì lấy lòng Lệnh quý phi mà thêm dịch cây mơ ti mà còn ra vẻ nói thêm nữa chứ?”
Như Ý lẳng lặng nói: “Cũng là thuận theo thời thế, ngay cả món bổn cung thích nhưng cũng phải tuân theo sở thích của Lệnh quý phi, có thể thấy được Lệnh quý phi được sủng ái.
Tốt lắm, chỉ cần Vĩnh Cơ hiếu thuận, bổn cung còn cầu điều gì nữa?”
Dung Bội thở dài: “Nay Lệnh quý phi hiển hách, vốn tưởng rằng Hoàng thượng phá lệ vì yêu thương Dung tần nhưng thật sự không phải như thế”.
Như Ý không nói lời nào, chỉ là nghĩ đến ngày ấy Hải Lan từng nói một câu: “Hoàng thượng khen muội hiền lành, không có ghen tuông; thật sự tỷ tỷ cũng không cần nói ra nỗi lòng của mình.
Hoàng thượng nói như vậy, bất quá chỉ là muốn đả kích tỷ tỷ thôi”.
Nàng ảm đảm thần thương: “Kỳ thật trong cung ai cũng biết với xuất thân của ta thì việc tranh thủ tình cảm cũng không thể.
Hoàng thượng cũng là lấy tỷ muội chúng ta tình phân làm bè trong tình cảnh đó thì có ý tứ gì chứ?”
Từ trước đến nay Như Ý cùng Hải Lan tuy hai mà một, nhân tiện nói: “Muội xưa nay đến giờ đều gặp nhiều biến cố cho nên ở trong cung nhiều năm, vững vàng không ngại.
Không thể so ta, biến cố bất ngờ, chung quy vô định”.
Hải Lan đoan trang, đau lòng nói: “Tỷ tỷ, tỷ và muội không giống nhau.
Muội chưa bao giờ thích sự quá ổn định, tỷ như tình cảm nam nhân, như vinh sủng.
Muội để ý việc tín nhiệm đều là xác định, không dễ dàng biến hóa, muội cùng tỷ tỷ xưa nay đều lẫn tựa vào nhau mà sinh tồn, tựa như muội cùng Vĩnh Kỳ trong lúc đó sẽ không thay đổi tình cảm”.
Tình ý tất niên là biến hóa, tựa như bây giờ yêu người này, ngày sau yêu kẻ khác.
Dù sao nàng cũng nuôi nấng Vĩnh Kỳ hơn 10 năm thì không biết như thế nào nhưng dẫu sao cũng chẳng có huyết thống.
Vĩnh Cơ dần dần lớn lên, tuy rằng không đủ thông minh mẫn tuệ nhưng cũng là một đứa nhỏ nhu thuận, lại chiếm cái danh phận con trai trưởng.
Vĩnh Kỳ, chỉ sợ cũng chú ý đến điều đó.
Vì thế, nàng ngồi yên nơi này, nhìn bầu trời quang đông khởi tây trụy.
Như Ý dần dần không đi ra ngoài nhiều, cũng miễn tần phi thỉnh an chi lễ.
Thái hậu cũng thấy tuyết rơi dày khó đi, miễn cho nàng vấn an.
Nhưng một ngày kia, trong kinh có chút mùa xuân sớm, tuyết ngừng rơi, Như Ý lo lắng, không yên lòng Vĩnh Cơ nên liền đi đón.
Qua Dực Khôn cung là đi tới Vĩnh Thọ cung rồi mới tới Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế.
Đi qua nghe được trong Vĩnh Thọ cung ca hát, liền biết tần phi đều ở Vĩnh Thọ cung vui vẻ.
Dung Bội nhẹ nhàng nói một tiếng: “Dù sao Hoàng hậu nương nương vẫn còn mà ai cũng xem Lệnh quý phi như chủ tử”.
Thanh âm của nàng hơi thấp: “Nghe nói Lệnh quý phi có thai hơn một tháng”.
Có bầu cũng thật nhanh, thật sự là thánh quyến chính lòng.
Khó trách việc ca hát như vậy.
Như Ý không muốn dừng lại, chỉ nói: “Chúng ta đi ra ngoài cửa chờ Vĩnh Cơ nào”.
Vừa mới đến cửa mô, liền có tiểu thái giám thỉnh an nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thập nhị a ca nghe Lăng đại nhân nói Ngự Hoa Viên có hoa nở đón xuân, nói muốn đi háu ít hoa cho nương nương đến đã đến Ngự Hoa viên rồi ạ”.
Như Ý vừa đau lòng vừa cảm động, sẳng giọng: “Đứa nhỏ này, không sợ tuyết trượt ngã”.
Nói xong liền đi về Ngự Hoa viên.
Tuyết rơi mờ mịt, không một bóng người, chỉ nghe dưới chân có tiếng động đạp tuyết.
Có tiếng trẻ con vui sướng vang lên, kêu: “Hoàng ngạch nương”.
Đáy lòng nàng mềm nhũn, giống như muốn trôi đi.
Nhìn về hướng có tiếng kêu, quả gặp Lăng Vân Triệt ôm Vĩnh Cơ, chậm rãi tiến đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Vĩnh Cơ đông lạnh ửng đỏ, một tay ôm một đóa hoa, một tay vung vẩy.
Tiểu thái giám đi theo phía sau.
Lăng Vân Triệt thả hắn xuống đất, hướng về Như Ý hành lễ.
Vĩnh Cơ cười ha hả nói: “Hoàng ngạch nương, nhi thần biết ngạch nương thích hoa mai nhưng đây chỉ là đông mai.
Lăng Vân Triệt nói hoa đón xuân vàng óng ánh, cũng như mai vàng nên liền nghĩ đến hái về cho ngạch nương”.
Hắn có chút sợ hãi: “Tuy rằng tuyết rét lạnh nhưng Lăng Vân Triệt chiếu cố nhi thần tốt lắm.
Hoàng ngạch nương, nhi thần thật sự không sợ lạnh”.
Như Ý