Ngày ngày chậm rãi trôi qua, đông đi xuân đến, thời gian cứ tuần hoàn xoay chuyển, vô thanh vô tức.
Trong lúc lơ đãng nhìn thấy hoa hải đường đỏ thẩm, vân sắc khinh nhuận báo hiệu mùa xuân đã tới, Như Ý dần dần phát giác, càng ngày Vĩnh Cơ ở lại Dực Khôn cung ngày càng ngắn.
Ngoài việc ở thượng thư phòng, việc học kỵ xạ, còn thừa thời gian, hắn phân nửa lưu lại tại Dưỡng Tâm điện, ở bên cạnh Hoàng đế, tập văn tu võ.
Đây đúng là chuyện tốt nhưng lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Vô tình thay tự như Vĩnh Cơ yên lặng rời xa nàng, từng bước từng bước một.
Ngẫu nhiên Vĩnh Cơ trở về, nhìn đến bình ngọc thấy hoa đón xuân đã héo rũ, liền cười nói: “Hoàng ngạch nương, mẫu đơn, đinh hương ở Ngự Hoa viên đều đã nở, nhi thần liền hái vài cánh đến.
Hoa kia đã héo rũ, không cần để lại làm gì”.
Như Ý xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe của hắn, cười nói: “Hoa đón xuân tuy rằng héo rũ nhưng Hoàng ngạch nương muốn lưu lại tâm ý của con.
Đúng rồi, gần đây Hoàng a mã lưu giữ con ở tại Dưỡng Tâm điện làm cái gì vậy?”
Vĩnh Cơ ách xì 1 cái, nhịn xuống nói: “Hoàng a mã thỉnh tân sư phó cùng am đạt để dạy dỗ nhi thần kỵ xạ cùng văn tự Mãn Hán.
Nhưng Hoàng ngạch nương, nhi thần mệt mỏi quá rồi.
Nhi thần mỗi ngày đều ngủ không đủ”.
Như Ý đau lòng, khuyên nhủ không được chỉ đành phải nói: “Hảo hài tử, làm hết sức đi.
Nếu thật sự không thể thì cứ nói với Hoàng a mã”.
Vĩnh Cơ sợ hãi lắc đầu: “Hoàng ngạch nương, nhi thần không dám.
Nhi thần sợ Hoàng a mã thất vọng”.
Hắn nắm chặt đôi tay: “Nhi thần sẽ cố gắng học giỏi”.
Như Ý ôm hắn, im lặng không nói gì.
Rất nhanh sau đó, Lăng Vân Triệt cùng tiểu thái giám đến để đưa Vĩnh Cơ đến Dưỡng Tâm điện.
Như Ý không thể níu kéo, đành dựa cửa nhìn Vĩnh Cơ đi xa.
Dung Bội tiến vào nói: “Hoàng hậu nương nương, còn mười ngày nữa là trong cung chủ trì hiến tế ngày Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, nương nương có đi không?”
Như Ý hoãn thanh nói: “Tất nhiên phải đi.
Nếu không đi thì sẽ bị bọn ghen ghét đổ tội trạng”.
Dung Bội vuốt cằm: “Cũng tốt.
Nô tỳ vừa rồi mới đi Nội Vụ phủ để thay đổi màn che cho ngày xuân, liền gặp Uyển tần cùng Lệnh quý phi xuất nhập Trường Xuân cung”.
Như Ý nhìu mày, “Uyển tần là người hiền lành nhưng không hay lui tới cùng với Lệnh quý phi, sao lại cùng đi Trường Xuân cung nhỉ?”
Dung Bội nói: “Có lẽ Uyển tần cùng Lệnh quý phi giải quyết lục cung, năm nay hiến tế Hiếu Hiền hoàng hậu nên phá lệ làm vậy mới khiến đẹp mặt chút”.
Nàng nghi hoặc, mấy ngày sau Hải Lan tới thăm nàng, liền có thể giải.
Hải Lan cũng kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ không biết sao? Đã nhiều ngày thị tẩm, không phải Lệnh quý phi cũng không phải Dung tần mà là Uyển tần.
Vào cung hơn mười năm, nàng ta chưa bao giờ được sủng ái như vậy.
Ai ai cũng nói nàng ta cùng Lệnh quý phi thường hay lui tới nên mới được Hoàng thượng để ý, Lệnh quý phi ở trước mặt Hoàng thượng cũng nói tốt cho Uyển tần”.
Như Ý thấy nàng cười trong trẻo, nhân tiện nói: “Muội cũng không tin phải không?”
Hải Lan giấu tay áo nói: “Vẫn là Vĩnh Kỳ cẩn thận, ở Dưỡng Tâm điện mới lưu ý đến, nguyên lai ngày giỗ Hiếu Hiền hoàng hậu cũng đến, Uyển tần đem những bài thơ mà Hoàng thượng viết cho Hiếu Hiền hoàng hậu nhiều năm thành một quyển sách, sao chép để lại Dưỡng Tâm điện cùng Trường Xuân cung mỗi nơi một quyển”.
“Như vậy Uyển tần lợi dụng hồi ức của Hiếu Hiền hoàng hậu để nhận sự sủng ái sao?”
Hải Lan thở dài: “Nương nương tội gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra cũng đều do Lệnh quý phi chỉ điểm”.
“Uyển tần dịu ngoan yếu đuối, một lòng khát khao sự yên thương của Hoàng thượng.
Cả đời này của nàng cũng coi như cơ khổ.
Lệnh quý phi tự nhiên hiểu được nàng ta muốn điều gì.
Trong cung tư hoài ân đức Hiếu Hiền hoàng hậu, tự nhiên mọi chuyện lấy bổn cung cùng Hiếu Hiền hoàng hậu tương giác, vị trí Hoàng hậu này của bổn cung dĩ nhiên thất sủng, càng không còn mảnh đất cắm dùi”.
Nàng thở dài một chút: “Xem ra trải qua thế sự, Lệnh quý phi lão lạt rất nhiều”.
Hải Lan hừ nhẹ một tiếng, không cho là đúng: “Hoàng hậu chung quy cũng là Hoàng hậu, người chết không thể sống lại.
Chỉ cần tỷ tỷ còn sống, ai cũng không đoạt được hậu vị của tỷ tỷ”.
Như Ý hơi buồn bã: “Thật không? Người chết tất nhiên không thể cướp đi hậu vị nhưng Hoàng thượng làm được.
Muội đã quên Thuận Trị gia Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Hoàng hậu bị giáng xuống làm Tĩnh phi như thế nào sao?”
Đáy mắt Hải Lan hiện lên vẻ đau đớn, vội vàng che miệng nàng lại: “Tỷ tỷ không được nói bậy”.
Không nói thì như thế nào, sự thật ở trước mặt, chỉ có thể giả bộ như mắt mù tai điếc, mơ hồ mà sống.
Uyển tần sao chép thơ cảo, hợp thời lúc đó Hoàng đế đang tưởng niệm với Hiếu Hiền hoàng hậu, trong cung tần phi đều ca tụng Lang Hoa đã tạ thế không thôi.
Họ càng so sánh Như Ý không biết cần kiệm, lại làm trái nhân ý, nàng lại ghen tuông; còn Hiếu Hiền hoàng hậu không một lời nào trái với tâm ý Hoàng đế, lại có đầy đủ chi đức.
Đối với gia tộc Phú Sát thị lại càng đối đãi, Phó Hằng Thanh Vân được thăng chức, con cháu của Hiếu Hiền hoàng hậu được trọng dụng, có quý nhân xuất thân từ Phú Sát thị cũng được phong làm Tấn tần.
Trong lúc rãnh rỗi, Hoàng đế hay đến Trường Xuân cung, thấy vật nhớ người.
Cuối cùng trở thành thói quen.
Ngay cả Hòa Kính công chúa về thăm cũng cảm thán: “Đúng là tình thâm, nếu ngạch nương còn sống mà ân hưởng thì cuộc đời này thật không uổng”.
Tuy nói như vậy nhưng Như Ý rốt cuộc vẫn là Hoàng hậu.
Tuy mất đi sủng ái nhưng danh vị vẫn còn.
Như Ý tự nhiên dẫn đầu nhóm lục cung tần phi trước ngày tế, nàng nhất định phải đến cung của Hoàng đế giảng giải cho hắn chuyện lễ nghi phải làm.
Đây là lệ thường, nàng cũng chỉ theo lời nói, cũng không ngồi lâu nói chuyện với hắn.
Nhưng khi bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng mới biết Hoàng đế không ở trong cung.
Tiểu thái giám kính cẩn bẩm báo Hoàng đế sẽ nhanh trở về, thỉnh Hoàng hậu kiên nhẫn chờ đợi.
Tựa hồ không có lý do gì phải rời đi, nàng đối với Hoàng đế vẫn chưa đến mức không muốn nhìn nhau, liền bình yên đẩy cửa điện, tĩnh tọa ngồi ở Noãn các.
Có xấp giấy cảo sao chép.
Như Ý tùy tay lật xem, nàng nhận ra đó là chữ viết của Uyển tần, là sao chép thơ của Hoàng đế.
Mỗi một chữ, một câu đều ghi khắc tình ý nữ nhân, là tình ý của Hoàng đế.
Nàng vẫn biết hắn áy náy, hắn tưởng niệm, hắn kết tóc tình cảm.
Cũng như tình mỏng manh nhưng thời gian ôn nhu lên men lại trở thành hồi ức nồng đậm, không thể mất đi.
“Yết lăng chi liền tiến đến lỗi, thiết không đến lâm rất nói thêm nữa.
Ta cũng trăm năm quá bán trăm, quân biết sinh giới bản vô sinh.”
Nàng nhẹ nhàng bật cười.
“Khởi tất tân cầm chung không kịp, cứu thua cũ kiếm lâu hợp nhau.”
Ngay cả chính nàng cũng không tưởng đến, một quyển thâm tình tình nghĩa thắm thiết, trong lòng khổ sở như trăm trượng băng cứng, chỉ có thể khiến mình hạ xuống, trơ mắt rơi xuống để không thấy vực sâu.
Nàng cư nhiên còn cười được.
Nguyên lai một khắc khó khăn nhất trôi qua, thế nhưng đã không phải giờ phút này.
Là tình cảnh sau khi hắn với nàng lãnh đạm bất hòa, là Hương Kiến vì không thể sinh dục mà hắn chán ghét cùng kháng cự, làm cho nàng sầu bi mênh mông mặc cho đáy lòng cứ xoa dịu, cũng chỉ có thể thở một cái.
Luyến tiếc không xem, nhịn không được không xem.
Câu chữ rõ ràng, rõ ràng từ trước đã nghe thấy nhưng vẫn không chịu lắng nghe, không chịu nhìn, cho tới bây giờ rốt cuộc lại ở trước mắt nàng.
Kỳ thật, mãi cho đến khi Kim Ngọc Nghiên mất đi, Như Ý mới cảm thấy thẹn thùng, cảm thấy chính mình trông buồn cười, nguyên lại cùng Phú Sát Lang Hoa đấu đá nửa đời nhưng lại ngay cả chính mình sau này cũng không biết rõ ràng, rốt cuộc mình đang nằm trong tay ai.
Đợi cho lúc hiểu được, cư nhiên nửa đời mình đã trôi qua.
Vì thế, Lang Hoa trở thành một đóa thương hoa, mang theo huyết sắc trong lòng Hoàng đế.
Còn cả đời nàng, nếu nàng chết đi thì không rõ sau này Hoàng đế có khắc sâu trong lòng không?
Lang Hoa, chung quy nàng đạt được ý nguyện.
Nếu nàng gặp được nàng ta, nhất định sẽ rất thất vọng.
Người kia hy vọng chính nàng phẫn nộ mà rơi nước mắt.
Mà nàng lại có thể cười, cười đến buồn bã muốn khóc, lại không thể có nước mắt nào.
Nguyên lai một người khổ sở đến cùng cực lại không thể có nước mắt.
Mà nếu thật sự rơi lệ thì chỉ sợ sau này, ngay cả đôi mắt hóa thành nước mắt thì cũng không đủ để rơi.
Như Ý rốt cục cũng xem xong.
Nàng nghe thấy hơi thở mình yếu ớt, ngân nga, mềm mại.
Nàng ngẩng đầu lên mới giật mình thấy y phục màu thiên thanh cùng với trường bào.
Nhưng nàng vẫn chưa dám nhìn vào mặt hắn.
Nàng cũng không dám suy nghĩ, nàng sẽ nhìn hắn bằng loại thần sắc nào, nàng đoạn trang nhìn phu quân mình đắm chìm vào tình thâm ý thâm với nữ tử khác.
Nhiều năm giáo dưỡng lễ nghĩa, lòng nàng tự nhiên thuận theo.
Như Ý đứng dậy, hành lễ như thường.
Ngữ khí Hoàng đế không lộ ra ý tứ gì, thần sắc lãnh liệt như băng.
Khuôn mặt Lý Ngọc sớm bị dọa trắng.
Hoàng đế ngồi xuống, lệnh Lý Ngọc dâng trà, nhíu mày nói: “Hôm nay sao còn dâng Phong Lộ trà? Lệnh quý phi mới dâng cho Trẫm loại trà Kim Lụa Vân Tuyến Xuân rất tốt, liền đổi đi”
Nàng nghe hiểu được ý tứ của Hoàng đế, Phong Lộ trà là loại trà mà từ trước nàng chọn cho Dưỡng Tâm điện, Lý Ngọc châm loại trà này, bất quá là làm cho Hoàng đế nhớ lại tâm ý của nàng lúc trước.
Ý tứ này không khó để hiểu, Lý Ngọc xấu hổ, vội vàng lui xuống.
Nàng không thấy xấu hổ, liền vấn an: “Thần thiếp cáo lui”.
Hoàng đế dò xét nàng: “Quy củ của nàng là do Hiếu Hiền hoàng hậu dạy bảo.
Nay Hiếu Hiền Hoàng hậu mất đi, nàng liền không chừng mực sao?”
Như Ý hạ thấp người, bộ mặt dịu ngoan: “Thần thiếp biết Hoàng thượng đến Trường Xuân cung nhớ lại Hiếu Hiền hoàng hậu, thấy vật nhớ người.
Vừa vặn thần thiếp ở Noãn các thấy Hoàng thượng viết thơ, tình thâm trời đất, câu chữ huyết lệ.
Thần thiếp xem kỹ và hiểu rõ vì sao ngày xưa Hoàng thượng lại ngưỡng mộ Hiếu Hiền Hoàng hậu như vậy”.
Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt kia như mưa trong đêm lạnh: “Hiếu Hiền Hoàng hậu khi còn tại thế, ôn hòa phục tùng, không dám đối nghịch, cũng không tranh giành tình cảm, lại càng không có lời nói khiêu khích châm chọc.
Chung quy là do xuất thân giáo dưỡng nàng không bằng Phú Sát đại tộc”.
Nàng mở mắt, như trăng non mới lên, lạnh lùng đến trời cao: “Thần thiếp không bằng, Hoàng thượng yêu mến, sau này hướng vào thần thiếp, quả nhiên là phúc phận của thần thiếp”.
Hoàng đế không nói lời nào, lạnh lùng nhìn nàng, tùy tay lật xem thơ từ, từ từ nói: “Danh tiếng Uyển tần chưa bao giờ được chú ý, tâm tư như vậy cũng thật khó có, có thể đem tâm ý của trẫm đối với Hiếu Hiền hoàng hậu mà sao chép thơ từ.
Trẫm tự xem, cũng thẹn thùng mà cảm động”.
Như Ý ngưng mắt, thấy tế văn vỡ vụn đau đớn nhưng lại bình thản nói: “Dạ.
Không chỉ Hoàng thượng mà thần thiếp nhìn thấy cũng thật cảm động.
Những năm gần đây, Hoàng thượng đã đi qua Tế Nam mà chỉ đi ngang qua thành mà không chịu vào thành, chỉ vì Hiếu Hiền hoàng hậu bệnh chết ở Tế Nam.
Di vật Hiếu Hiền Hoàng hậu vẫn còn lưu lại ở Trường Xuân cung, nhiều năm như vậy cũng không ai đụng đến, vẫn còn lưu giữ diện mạo như cũ.
Thấy vật nhớ người, chẳng phải đau buồn? Ngay cả Hiếu Hiền hoàng hậu cũng từng ở tại trong cung mà may túi.
Đối với Kính công chúa cũng yêu thương hết đỗi, ban ơn cho ngạch phụ.
Nếu Uyển tần không có tâm, thần thiếp tuy biết Hoàng thượng còn thương nhớ vợ chết nhưng lại không biết tâm tư Hoàng thượng lại nhiều đến vậy”.
Hoàng đế nghe nàng nói êm tai, trong con ngươi ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có, bất giác nhìn nàng nói: “Hoàng hậu thật sự là hiền lãnh, nửa điểm ghen tỵ cũng không có ư?”
Thần sắc Như Ý nhợt nhạt phi sắc, trầm tĩnh nói: “Hoàng thượng từng chỉ trích thần thiếp ghen tỵ Dung tần, thần thiếp thụ giáo.
Về phần Hiếu Hiền hoàng hậu, chính là vợ cả Hoàng thượng, tình thâm Hoàng thượng có nhiều cũng là điều thường tình, thần thiếp chẳng lẽ cùng với người khổ sở tranh cao thấp sao?”
Khẩu khí Hoàng đế ôn hòa mấy phần: “Như Ý, cái này chỉ là thơ, trẫm đều không phải nói nàng không tốt”.
“Thần thiếp không tốt thần thiếp tự biết”.
Sắc cười nàng ảm đảm: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy Ngài đối với Hiếu Hiền hoàng hậu thâm tình, thật sự vui mừng.
Nếu một ngày nào đó thần thiếp tạ thế mà đi, Hoàng thượng có đối đãi với thần thiếp như vậy chăng?”
Sắc mặt Hoàng đế có chút khó coi, âm thanh hỗn độn: “Ý tứ của nàng là trẫm chưa từng hảo hảo yêu quý Hiếu Hiền hoàng hậu, trẫm chỉ đối đãi với nàng ta sau khi chết sao?”
Nàng cười thản nhiên: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi.
Thần thiếp nói qua chỉ là vui mừng.
Mọi sự đều tốt, hết thảy phiền não cũng đều tiêu biến”.
Ngày xuân đến, cây anh đào vừa chiết được chưng bày trong điện, hồng nhạt vân nhu, tràn đầy sức sống, chỉ có hắn với nàng là lạnh đãm.
Cười cũng lãnh đạm, tĩnh cũng lãnh đạm, nói cũng lãnh đạm, không nói cũng lãnh đamk.
Tịch mịch không chút tia trầm ấm.
Cả đời này nàng sở hữa một nam tử không cùng một nhịp thở, cũng không nghĩ đến giờ khắc này, nhìn hắn, cũng xuất hiện hàn ý.
Hoàng đế nghe thấy nàng lạnh nhạt, lạnh lùng, hơi hơi diêu thủ: “Như Ý, trẫm vắng vẻ với nàng mấy ngày nay, nàng thật ra thông thấu rất nhiều.
Nhưng nàng đối đãi với trẫm, ngay cả cảm xúc của một nữ nhân cũng không có sao? Trẫm nghĩ đến ngày đó ở Bảo Nguyệt lâu, đối với trẫm cùng với Dung tần, nàng phải làm như thế nào để không xảy ra kịch liệt như vậy chứ”.
Như Ý quả thực không tin vào chính lỗ tai mình, hoảng sợ bật cười.
Con ngươi nàng theo dõi thật sâu vào hắn: “Vậy thần thiếp phải làm thế nào? Làm nũng, ghen tuông, ghen tỵ hay là vẫn tranh cãi ầm ĩ? Thần thiếp không biết loại nào là tốt, loại nào là sai.
Nếu Hoàng thượng muốn thần thiếp ghen tỵ thương tâm thì vì sao ngày đó Hoàng thượng trách móc thần thiếp ghen tỵ hãm hại Dung tần? Nếu Hoàng thượng hy vọng thần thiếp giữ vững khí độ ứng xử Hoàng hậu mà dễ dàng tha thứ, vậy Hoàng thượng hy vọng cảm xúc trên khuôn mặt thần thiếp như thế nào? Vô luận thần thiếp làm thế nào thì cũng không thể thành toàn tâm ý của Hoàng thượng.”
Hoàng đế từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Như Ý, trẫm thực sự đã già đi, tuổi tác cũng lớn, càng hoài niệm năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu ôn hòa ẩn nhẫn.
Như Ý, nàng thật sự rất sắc bén nhưng vì sao không thể như Hiếu Hiền hoàng hậu mà bình thường? Trẫm không hờn giận khi tức giận, Hiếu Hiền hoàng hậu đều phá lệ dịu ngoan an hòa, nàng nhất định phải nói ra những lời làm tổn thương trẫm sao?”
“Có nói, rất nhiều người không thể nói, không dám nói.
Thần thiếp cũng nghĩ có thể nhẫn nhịn không nói nhưng cả đời cũng không học được.
Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng thường đi Trường Xuân cung thấy vật nhớ người, thương tiếc Hiếu Hiền hoàng hậu.
Thần thiếp chỉ là cảm thấy nếu sinh tiền không thể hảo hảo đối đãi với nàng, tín nhiệm nàng thì sau này tìm mọi cách tưởng niệm hối tiếc thì có ý nghĩa gì?” Nàng cúi người lạy ba cái, trịnh trọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp biết Hoàng thượng bất mãn.
Thần thiếp cũng tự biết vô năng, cô phụ Hoàng thượng, lại càng không biết nên làm thế nào mà thuận ý Hoàng thượng mà đối đãi”.
Hoàng đế nghe lời nói của nàng, chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn bã, không thể nào phát tiết, hắn nhẫn nhịn khí tiết, trầm trọng nói: “Nhiều ngày qua Trẫm giữ Vĩnh Cơ bên mình, cũng hiểu được đứa nhỏ này nên dốc lòng quản giáo.
Tính tình của nàng xưa nay không được tự nhiên, không bằng đem Vĩnh Cơ về chỗ Du phi mà giáo dưỡng, cũng học được bộ dáng của Vĩnh Kỳ.
Nàng nên tự mình tĩnh tâm đi”.
Sớm hay muộn cũng là số mệnh.
Nhưng mà Như Ý vẫn sợ hãi đại chấn: “Hoàng thượng, Vĩnh Cơ là do thần thiếp sinh dưỡng”.
“Thì tính sao?” Hoàng đế tĩnh lặng như yên: “Lệnh quý phi cũng có công chúa được Dĩnh phi nuôi dưỡng, nàng nếu muốn tâm tư yên tĩnh thì mang theo đứa nhỏ cũng không tiện”.
Sóng mắt hắn hình như có vài phần nhìn từ cao xuống mang chút hèn mọn: “Thì sao? Nàng làm sao để cầu xin trẫm?”
Là hắn xem như nàng đã chết, bất quá xem nàng chỉ là nữ tử suốt đời phụ thuộc vào hắn.
Lòng nàng co rút đau đớn, nàng quỳ gối, ôn nhu: “Đa tạ Hoàng thượng, Du phi cùng với thần thiếp tình cảm tỷ muội thâm tình, Vĩnh Cơ đưa đến cho Du phi giáo dưỡng bên người, ngày sau có thể học được điều tốt ở Vĩnh Kỳ mà vì Hoàng thượng phân ưu”.
Nàng nói xong, vội vàng lui bước.
Nàng đi cực nhanh, dưới chân mang theo gió, lấy quyết tuyệt tư thái đáy lòng áp lực dần dần vội vã đau đớn.
Vĩnh Cơ không thể lưu giữ bên người, thấy rõ chính mình thân là Hoàng hậu mà chịu cảnh vắng vẻ xấu hổ, thấy rõ lòng người dễ dàng thay đổi, không bằng đưa đến Hải Lan giáo dưỡng.
Trong đầu nàng xoay vòng.
Dung Bội thấy nàng nghiêng ngả lảo đảo đi ra, sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, vội vàng chạy lại đỡ đần, cũng không dám hỏi nhiều.
Nàng thấp giọng nói: “Hồi cung”.
Xông tới mặt là thân hình của Uyển tần.
Uyển tần nhìn thấy Như Ý, liền có vẻ xấu hổ, trước mặt gió lạnh quỳ xuống nói: “Hoàng hậu nương nương vạn an”.
Một cỗ máu tươi vọt tới cổ họng, làm cho cổ họng phát ngọt.
Nữ tử đang quỳ trước mặt này có mối tình thắm thiết, nay lại dùng sự thương nhớ vợ chết mà lấy ân sủng.
Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng lại, bình tĩnh nói: “Đứng lên!”
Như Ý nặng nề đánh giá nàng: “Tốt lắm.
Nghe nói ngày hiến tế Hiếu Hiền hoàng hậu, muội suy nghĩ được biện pháp vô cùng tốt, lược biểu Hoàng thượng cùng Hiếu Hiền hoàng hậu ân thâm nghĩa trọng”
Uyển tần nghe nàng nói như vậy, sớm biết không có người tâm phúc, càng khiếp ba phần, làm sao còn dám ngẩng đầu lên.
Nàng thấy hơi thở Như Ý sâu xa như là chịu đựng một ngụm oán khí không phát ra, càng khiến thần sắc bối rối, sớm đoán được vài phần, cuống quít nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội”.
“Thứ tội? Muội có tội gì?” Âm thành nàng hơi hơi run lên, khôi phục rất nhanh thần sắc nghiêm nghị bình tĩnh: “Muội bất quá chỉ làm điều mà bổn cung giả vờ mắt mù tai điếc không biết mà thôi”.
Nàng thở phào một cái: “Không phải muội thì cũng có người khác làm, sớm hay muộn cũng có người buộc bổn cung thấy rõ sự thật, thấy rõ chính mình không bằng người khác”.
Uyển tần nắm tay áo nàng, vẻ mặt lo