Sáng sớm hôm sau Hoàng đế trầm mặc như núi, khiến người khác không thể thở nổi.
Như Ý đứng dậy muốn thay hăn thay y phục hoàng bào, hắn nhẹ nhàng đẩy ra xa.
Như Ý liền thu tay lại, ôn nhu đứng một bên.
Hoàng đế không nói lời nào, để cho Lý Ngọc cùng Dung Bội hầu hạ rồi đi vào triều.
Như Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người đều thư giãn, tựa vào chiếc giường lan thương.
Dung Bội cúi đầu nói: “Nương nương, đêm qua không ngủ được sao?”
Như Ý chỉ nói: “Đi lấy chút rượu thuốc ban cho Lăng Vân Triệt, nấu chín trứng chim thay hắn thoa lên mặt đi”.
Dung Bội khổ sở nói: “Nô tỳ đều đã làm nhưng Lăng… Tiểu lăng tử không chịu, hắn nói chỉ có để khuôn mặt bị thương như vậy, Hoàng thượng nhìn vào mới thấy nguôi giận”.
Như Ý không tiếng động thở dài: “Làm khó hắn”.
Hoàng đế ngồi ở Dưỡng Tâm điện, phê tấu chương, hạ bút dần dần cuồng loạn vô chương.
Hắn nổi giận bỏ bút xuống, ngưỡng mặt không nói gì.
Bỗng thấy thấp thoáng áo bào của Yến Uyển cũng giọng nói trong suốt tiến vào: “Hoàng thượng”.
Ngữ điệu nàng dịu dàng như nhan sắc hoa hạnh mưa bụi Giang Nam, vừa đúng trấn an tâm tư khô hạc của Hoàng đế.
Hắn nâng tay, miễn cưỡng cười: “Yến Uyển, nàng đã đến rồi”.
Yến Uyển thướt tha nói: “Thần thiếp thấy trời trở rét, cho nên cho người ban cho các cung của thường tại đáp ứng áo vũ choàng cùng cẩm bào da hồ.
Tuy nói là địa vị cao thấp, rốt cuộc cũng là người hầu hạ Hoàng thượng, nếu người khác bị đông lạnh, làm sao trong lòng thần thiếp có thể thấy an tâm được chứ”.
Hoàng đế nắm chặt tay nàng: “Có nàng cùng nhau giải quyết lục cung, trẫm thực sự yên tâm.
Nàng hậu đãi các nàng như vậy, vậy trong cung có tuân phục không?”
Yến Uyển mím môi cười, thản nhiên nói: “Nữ nhân đều đông, thêm nữa Thái hậu lại yêu thương đứa nhỏ, khó tránh khỏi có chút ghen tị nhưng dù sao cũng nể tình mặt mũi tỷ muội với nhau”.
Hoàng đế mỉm cười: “Nàng ôn nhu hiền lành, trẫm thật sự thấy rất an ủi”.
Yến Uyển lui ra sau hai bước, như dương liễu lả lướt, nhẹ nhàng quỳ gối: “Hoàng thượng, thần thiếp tạm thời giải quyết lục cung, rất nhiều quyền hành không có, sợ có sai sót.
Dù sao Hoàng hậu nương nương vẫn là Trung cung, luôn luôn xử lý mọi việc quả cảm quyết đoán, thần thiếp không dám vọng tưởng”.
“Quả cảm quyết đoán, ngay thẳng vô kỵ sao? Đúng là điều mà Hoàng hậu làm rất tốt”.
Hoàng đế tươi cười, trong thần sắc thật sự lạnh buốt: “Hoàng hậu không phải không có những điểm ưu việt.
Trẫm mới gặp thì cảm thấy kinh diễm nhưng ở chung lâu dài, kinh diễm kia lại trở thành góc cạnh, cắt da thịt, máu tươi đầm đìa, thật không thể chịu đựng”.
“Thần thiếp tự biết xuất thân vi hàn, kiến thức hạn hẹp nên không thể cùng tương giác với Hoàng hậu nương nương”.
Hoàng đế cẩn thận đoan trang nói: “Đúng.
Ngay từ đầu nàng xác thực không đủ phong nhã tốt đẹp nhưng vì nguyên nhân như thế mà hôm nay nàng có được những điều tốt, đều là bởi vì trẫm mà cố gắng, trẫm thực sự vui mừng”.
Ý cười hắn chợt lạnh lùng: “Đúng rồi, có chuyện trẫm muốn nói với nàng biết một tiếng.
Lăng Vân Triệt, trẫm đã phái hắn làm thái giám của Dực Khôn cung rồi”.
Tim đập chợt muốn nhảy ra.
Rõ ràng nàng đã nghe Tiến Trung nói qua điều này, ngay lúc đó tự nhiên cảm thấy máu của chính mình nghịch lưu.
Nhưng giờ khắc này, nghe thêm lần nữa cũng không nghĩ là vẫn đau như vậy.
Trong đầu Yến Uyến chợt xuất hiện ý niệm, hắn nên tình nguyệt chết đi, cũng còn hơn phải sống khuất nhục, đê tiện, chịu từng đao lăng trì thế này.
Nhưng khi nói ra lời nói, nàng tự nhiên nghe thấy được thanh âm của mình bấn loạn: “Hoàng thượng tha cho hắn một tính mạng, đã là thánh ân mênh mông cuồn cuộn.
Lăng Vân Triệt sinh thời, dù cho máu chảy đầu rơi thì cũng không thể báo đáp được hết ân đức khoan dung của Hoàng thượng”.
Sắc mi Hoàng đế động đậy một chút: “Rốt cuộc Lăng Vân Triệt cũng là người đồng hương, là người cùng lớn lên cùng với nàng.
Nàng không chút nào để ý sao?”
Yến Uyển biết vâng lời, vẫn là bộ dáng bình tĩnh: “Suốt đời thần thiếp chỉ duy nhất lo lắng cho hai người, đó là Hoàng thượng và con của thần thiếp.
Sau này con lớn lên, đều có con đường riêng của chính mình thì thần thiếp muốn cả đời này phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng mà thôi”.
Hoàng đế vươn tay, nắm chặt cổ tay nàng, giúp nàng đứng dậy: “Tốt lắm.
Tâm tư của nàng, trẫm đều hiểu được.
Như vậy Yến Uyển, nàng tin Lăng Vân Triệt cùng Hoàng hậu có tư tình sao?”
Yến Uyển sợ hãi nói: “Thần thiếp không biết.
Nhưng thần thiếp nghĩ, vì sao Hoàng thượng phải đưa Lăng Vân Triệt vào cung Dực Khôn cung giam giữ? Tuy rằng thân thể không còn là nam nhi nhưng tâm lại chưa hẳn đã thay đổi.
Đưa Lăng Vân Triệt vào trong Dực Khôn cung, quá mức…”.
Nàng sợ hãi giương mắt nhìn Hoàng đế, không dám nói gì thêm nữa.
Hoàng đế giật mình, hắn vung tay một cái nói: “Trẫm hiểu rồi”.
Bên ngoài Lý Ngọc nói: “Hoàng thượng, Dung tần tiểu chủ đến”.
Đây là quy củ bất thành văn trong cung, trước mặt Dung tần, ai ai cũng đều phải nhượng bộ lui binh.
Không vì cái gì khác, chỉ vì ngày xưa Hoàng đế dành cho nàng một tình yêu oanh liệt.
Yến Uyển tự nhiên thức thời, vội vàng cáo lui.
Hương Kiến chậm rãi tiến vào, không thèm nhìn Yến Uyển một cái.
Hoàng đế đã sớm đứng dậy, âm điệu nhẹ nhàng: “Hương Kiến.”
Là một tiếng gọi mềm nhẹ, Yến Uyển liền biết, chẳng sợ chính mình dù có phân vị quý phi nhưng so với tần vị nho nhỏ của Hương Kiến thì trong lòng Hoàng đế cũng đã có phân lượng, cũng đã xem nhẹ nàng.
Yến Uyển cố gắng vững tâm như thép.
May mắn Hương Kiến không thể sinh dục, nếu không cả đời này của nàng cũng không thể ngóc đầu lên được.
Hoàng đế vui vẻ nói: “Rất khó để nàng đến Dưỡng Tâm điện”.
Nhiều năm như vậy, Hương Kiến vẫn chưa học được cách nói chuyện vòng vo, nàng gọn gàng dứt khoát: “Hoàng thượng không nên đối đãi như vậy với Hoàng hậu nương nương”.
Hoàng đế kinh ngạc: “Nàng vì Hoàng hậu mới tới Dưỡng Tâm điện sao?”
Hương Kiến thản nhiên cười, tự nhiên nói: “Có gì không thể chứ?” Nàng nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng không nên có lòng nghi ngờ Hoàng hậu, Hoàng thượng không hỏi trắng đen mà nghiêm khắc xử trí Lăng thị vệ, lại càng không nên xử trí Lăng thị vệ rồi đưa vào trong cung Hoàng hậu hầu hạ”.
Hoàng đế nghe nàng nói thẳng, da thịt khuôn mặt hắn từng tầng muốn nổi lên: “Đây không phải việc mà nàng đến hỏi.
Hoàng hậu hại nàng không thể sinh dục, nàng còn vì nàng ta nói chuyện, nàng…”
Hương Kiến hạ thấp người, mặt không chút thay đổi: “Đây là nguyện ý của thần thiếp”.
Hoàng đế nhẹ giọng quát lớn, đối với nàng, hắn thật sự không dám quát mắng: “Cái này gọi là hồ ngôn loạn ngữ.
Hoàng hậu đối với nàng là cực kỳ hành xử không đúng mực.
Đối với Lăng Vân Triệt cũng là có tư tình vì thế cần phải hạ lệnh xử tử Lăng Vân Triệt, chặt đứt lời đồn đãi để chứng minh mình trong sạch”.
“Sau đó thì sao?” Hương Kiến châm chọc: “Muốn Hoàng hậu trong sạch thì phải hy sinh một nam nhân vô tội sao? Sau đó yên tâm thoải mái ở bên cạnh Hoàng thượng, hồn nhiên quên đi việc mất đi một mạng người sao? Hoàng thượng sớm biết trong lòng thần thiếp vẫn còn thương nhớ Hàn Kỳ, vì sao chưa bao giờ trách giận? Tư tình của Hoàng hậu vẫn chưa rõ, sao Hoàng thượng lại mất lý trí mà giận dữ như vậy chứ?”
Hoàng đế phất tay áo: “Nàng đã từng có hôn ước với người khác, chính là tình lý lúc trước.
Hoàng hậu được gả cho trẫm từ thời thiếu niên nhưng lại sinh tư tình bất chợt như vậy, thật không thể tha thứ! Hoàng hậu chính là quốc mẫu, có hành động như vậy thực là gây ra đại thương cho thể thống!”
Hương Kiến gắt gao tinh thần, có chút đăm chiêu tinh tế nhìn Hoàng đế, bất giác sinh ra một tia yên tĩnh cùng thương hại: “Hoàng thượng tức giận như vậy, rốt cuộc là vì hai chữ “Thể thống” hay là vì thể diện, hay là vì thương yêu Hoàng hậu nên mới không tha cho người khác có tư tình?”
Hoàng đế xoay người đi, lạnh lùng quyết tuyệt: “Nói bậy!”
Hương Kiến cười khẽ, thở dài: “Thần thiếp làm bạn bên cạnh Hoàng thượng cũng được một thời gian nên cũng rõ chỉ vì thần thiếp mà Hoàng thượng Hoàng hậu xa lạ, cũng chỉ vì Hoàng thượng để ý đến Hoàng hậu chính là người tâm ý của chính mình hay sao? Nếu không để tâm thì làm sao lại nghiêm trị như vậy? Vì Hoàng thượng để tâm cho nên mới để ý những chuyện nhỏ vặt đó”.
Hoàng đế duỗi cánh tay, ôm Hương Kiến vào lòng, cúi đầu nói: “Đừng nói nữa, Hương Kiến, đừng nói nữa”.
Tóc mai của nàng mềm mại phất trên má của hắn.
Hắn không phải không hiểu, người nữ tử đang ôm trong ngực hắn, đang rúc vào trong ngực hắn, lòng của nàng vẫn băng tuyết như một đóa tuyết liên, cho đến bây giờ đối với hắn với ngăn cách xa, không chút nào tương quan.
Hắn si tình như thế, bất quá cũng hiểu được, vô luận hắn tận tình thế nào, vĩnh viễn sẽ không có được nàng.
Thế gian ai khổ ly tán nhưng hắn vẫn nguyện tin tưởng, chẳng sợ thế sự vô thường, rốt cuộc hắn từng có một Phú Sát Lang Hoa, một Như Ý.
Nhưng nay, dĩ nhiên thi cốt Lang Hoa đã tiêu tán.
Như Ý, tâm Như Ý lại chậm rãi hướng về một tên nam tử hèn mọn đó sao? Hắn trầm ngâm thật lâu mặc cho suy nghĩ khổ sở triền miên.
Chỉ có năm đó, bọn họ tao nhã xanh tươi năm tháng.
Khuôn mặt nàng hồng nhạt như hoa anh đào quay đầu lại, nhìn hắn mà mỉm cười.
Hắn nhịn không được đến gần, nhẹ giọng gọi nàng: “Thanh Anh”.
Bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt dừng lại, bỗng nhiên hắn nhớ tới khuôn mặt Lăng Vân Triệt, khuôn mặt kia bị hắn hung hăng làm nhục nhưng vẫn cư nhiên khắc chế thong dong như vậy.
Hắn rốt cuộc là đưa Lăng Vân Triệt đến Dực Khôn cung, ngay cả tâm của chính hắn cũng mơ hồ, đến tột cùng là vì cái gì? Đến tột cùng là muốn thấy điều gì?
Tâm ý hắn nặng nề, hắn cúi đầu nỉ non, làm như tự nói: “Hương Kiến, trẫm biết nên làm thế nào đây?”
Đây là cơn tuyết lớn hơn mười năm nay cũng chưa từng gặp qua, tuyết ba lả tả.
Ngay cả cung nhân sống nửa đời người cũng đều xoa tay nói, chưa bao giờ gặp qua tuyết lớn như vậy.
Tầm nhìn đều bao phủ một màu trắng xóa.
Lăng Vân Triệt thực sự an phận, tất cả các công việc trong điện đều cho Tam Bảo chiếu ứng.
Hắn chỉ canh giữ ngoài điện, vẫn cố ý duy trì khoảng cách với Như Ý, cẩn thủ tôn ti chừng mực.
Duy chỉ có một điều, hắn không sợ tuyết lớn, trời lạnh, hắn vẫn đều đều đi vào Ngự Hoa viên hái vài cành hoa mai vàng cắm vào trong điện.
Lăng Vân Triệt xem đây là một đại sự cần làm, cẩn thận tỉ mỉ, không cho người bên ngoài nhúng tay vào.
Ngay cả Dung Bội cũng bùi ngùi nói: “Lăng Vân Triệt chịu nhục như vậy mà vẫn có thể nghiêm cẩn, thật sự là che chở cho nương nương”.
Như Ý chần chờ nói: “Dung Bội, ngươi cảm thấy chuyện này đã kết thúc rồi sao?”
Dung Bội thở sâu, trừng mắt nói: “Lăng Vân Triệt cũng đã thành… công công, còn không phải kết thúc nữa sao?”
Như Ý lắc đầu: “Bổn