Có tiếng bước nhẹ nhàng, cẩn thận né qua những vật dơ bẩn thối rữa dưới đất, cố nén sự ghê tởm, kiêng kị mùi hôi thối trong ngục.
Đã bao lâu rồi, không có đặt chân đến nơi lạnh lẽo này.
Mà mỗi một bước, đều gợi lên trong trí nhớ không sung sướng gì của nàng.
Nàng dừng lại, cởi áo choàng màu tím của cung nữ xuống, đem thắt lưng của cung nữ cất vào trong, nhìn về phía ngoài cất cao giọng nói: “Ta phụng mệnh tiểu chủ đến thăm người trong ngục, các ngươi ở bên ngoài hầu hạ đi”.
Ở xa xa có tiếng người dạ thưa phía sau, đáp ứng ân cần nói: “Xin hãy cẩn thận”.
Lăng Vân Triệt nghe tiếng nàng kia đi lại trong suốt, khăn tay ở chóp mũi nhẹ nhàng giơ lên, cánh tay bỏ xuống một cái hộp có nước son màu hồng, lấy ra một bình rượu, một chén nước mì nóng cùng nấm Khẩu Bắc và cải trắng.
Nàng nhẫn nại không hờn giận mùi hôi, ôn nhu nói: “Vân Triệt ca ca, là ta”.
Cái xưng hô ngày cũ bỗng hiện về trong trí nhớ ôn nhu mà mông muội của hắn.
Trong lòng hắn khẽ run lên, rất nhanh sau đó bị ý niệm chua xót cùng oán hận nhuộm dần, hắn chống đỡ cái thân thể đau đớn, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Chỉ là những động tác đơn giản nhưng đối với Vân Triệt sau khi bị thương nặng mà nói là thật vô cùng gian nan.
Hắn mất thật nhiều khí lực, giãy dụa ngồi thẳng, nhìn người trước mặt, định thần nói: “Là ngươi?”.
Hắn lạnh lùng: “Thận Hình tư khổ cực, Lệnh quý phi nương nương tôn quý, sao có thể đặt chân đến đây chứ?”
Yến Uyển mềm nhẹ nói: “Vân Triệt ca ca, ta biết huynh chịu khổ”.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Mặc dù nơi này bẩn thỉu nhưng kể từ sau khi a mã mất, gia đạo gặp gian nan, ta cũng không phải chưa trải qua hoàn cảnh này”.
Ánh mắt Vân Triệt cực điềm đạm, nhìn khuôn mặt tươi tốt của nàng, tự dưng thấy nàng cúi đầu.
Yến Uyển lấy ra trong tay áo một cái bình sứ nho nhỏ, đưa tới bên cạnh hắn, lại nhanh chóng lùi về phía sau, tránh va chạm vào thân thể không sạch sẽ của hắn, thân thiết nói: “Ta biết huynh bị dùng trọng hình, đây là ta thay Vương Thiềm đi tới đây.
Nghe nói bọn họ làm thái giám… đã trúng một đao kia, đều… đều dùng thuốc này mới mau…”
Nàng nói cố gắng tránh đụng vào chỗ đau của hắn.
Nàng thấy Vân Triệt không trả lời, cũng không nhìn bình thuốc kia, chỉ phải tìm chuyện khác nói: “Huynh vẫn thích sạch sẽ như vậy, rơi vào hoàn cảnh này, còn thay được xiêm y sạch sẽ”.
Vân Triệt phủi phủi áo dài nguyệt lam trên người, đạm mạc nói: “Ta vốn sạch sẽ nhưng lại bị người khác làm dơ bẩn.
Nương nương cũng biết như vậy có phải hay không?”
Yến Uyển vẫn duy trì ôn nhu, tươi cười nói: “Huynh rơi vào thế khó xử, ai mà không biết.
Chỉ hận Hoàng thượng vẫn nghi ngờ nên huynh mới chịu nhìu nhục hình như vậy”.
Nàng hai tay nâng mỳ sợi lên, thiết tha nói: “Ta tự mình xuống bếp làm bữa ăn sáng, đều là món mà từ trước huynh thích nhất, huynh mau nếm thử đi”.
Vân Triệt nhìn nàng, thần sắc bất hòa: “Lúc trước thích, nay chưa hẳn đã thích.
Chỉ là khiến Quý phi nương nương đêm khuya thay đổi y phục cung nữ, tự mình đến đây, chắc không phải chỉ vì đưa chút thức ăn đến đây.
Vẫn biết ta sẽ bị xử tử nên nương nương đến đây đưa tiễn từ biệt ta sao?”
Yến Uyển nghe vậy liền ngẩn người ra, nước mắt rơi xuống: “Huynh đúng là người sảng khoái, không sợ kiêng kị”.
Nàng đưa chung rượu vàng đến bên môi hắn, Vân Triệt quay đầu không để ý tới, nàng cũng không để ý, nhất thời ngửa đầu hét lên, đôi mắt đỏ hồng nói: “Ta đã dò xét lời nói Hoàng thượng, huynh đã phạm vào điều kiêng kị của nam nhân, chết là điều không thể nghi ngờ.
Hôm nay ta liều chết để đến đưa tiễn huynh.
Năm đó huynh và ta cùng bước vào Tử Cấm Thành.
Nay huynh rơi vào đường cùng, ta liền đến đưa tiễn huynh, cũng coi như trọn một đoạn tình nghĩa”.
“Tình nghĩa sao?” Hắn nhẹ nhàng xua tay, nheo mắt nhìn nàng nói: “Quý phi nương nương cao cao tại thượng, ta đã trở thành nô tài.
Sao dám cùng nương nương nói đến tình nghĩa ngày cũ, chẳng phải như thế làm bẩn thanh danh nương nương sao?”
Yến Uyển nhìn hắn, một giọt lệ lăn đi lăn qua trong đôi mắt đẹp của nàng, rồi chợt rơi xuống: “Vân Triệt ca ca, đến phút cuối cùng huynh vẫn còn hận ta như vậy sao?”
Vân Triệt cười đến cực điềm đạm: “Ta vì cái gì mà muốn hận nương nương? Là vì nương nương hại chúng ta người không ra người, quỷ không ra quỷ ư?”
Cổ họng Yến Uyển bị kiềm hãm, trong lòng quặn đau, cơ hồ không để đứng dậy nổi.
Vân Triệt ho khan, nghe tới càng kinh tâm.
Hắn mạnh mẽ, nhịn đau nói: “Nương nương chờ một chút”.
Dưới chân Yến Uyển bị kiềm hãm, không biết sao lại dừng bước chân, cũng không quay đầu, nhìn nàng mang khuôn mặt bi thương tiều tụy.
Nàng có chút chột dạ,: “Còn muốn nói gì nữa sao?”
Vân Triệt cười: “Nương nương đến tận đây, vốn là không có lời nào để nói.
Nhưng là Yến Uyển ở trong lòng ra, ta còn nhớ rất rõ hình dáng đó.
Đáng tiếc, Yến Uyển kia đã sớm mất rồi”.
Trong mắt Yến Uyển đau xót, chỉ thấy trước mắt mông lung mờ mịt: “Nếu biết không còn thì còn giữ lại làm gì? Bổn cung nói cho huynh biết, Yến Uyển đó vẫn là Yến Uyển, chưa bao giờ thay đổi, chỉ là do huynh không nhìn rõ mà thôi”.
Vân Triệt thở dài: “Đúng vậy! Yến Uyển trước đây và bây giờ không khác gì nhiều.
Người ta luôn quý trọng là Yến Uyển trong lòng ta”.
Một tay đặt lên ngực, một tay vịn cánh cửa gỗ, trầm hoãn nói: “Ta có vật muốn đưa cho Yến Uyển trong lòng ta, nương nương không phải là nàng ấy, có nên đem vật đó ra không?”
Trong lòng Yến Uyển gắt gao, chỉ nghiêm nghị nói: “Vật gì?”
Vân Triệt không nói gì, chậm rãi mở ra hai tay một cái nhẫn ruby, tỏa ra ánh sáng nhạt u ám khô khan: “Cuộc đời này ta chỉ có vật này.
Tuy rằng năm đó ta túng thiếu nhưng ta đem hết toàn lực để tặng cái này cho nữ tử mà ta từng âu yếm.
Nay cảnh còn người mất, cái nhẫn này không xứng đôi với nàng, không bằng ta sẽ mang đi, cùng ta chôn dưới đất vàng”.
Nước mắt Yến Uyển từ trong hốc mắt rơi xuống.
Nàng ngưỡng mặt lên trần nhà, bức bách chính mình để thu nước mắt về.
Nàng chịu đựng đau, nói giọng khàn khàn: “Cái nhẫn này đối với huynh quan trọng đến như vậy sao?”
Đáy mắt hắn có thâm tình: “Hơn mười năm tang thương, chỉ có vật này không thay đổi, có thể nào lại không trân trọng chứ?”
Có một tia ôn nhu xuất hiện trong đáy lòng mềm mại, nhẹ nhàng lan tỏa.
Hai đứa nhỏ ngây ngô vô tư, là thanh mai trúc mã, cuối cùng trải qua thời gian ma luyện, mỗi một lần nhớ lại đều mơ hồ chạm vào nỗi đau.
Nhưng chỉ có nàng biết, như thế nào là vui mừng qua từng ngày.
Nàng không chịu quay đầu lại, trầm giọng nói: “Bổn cung không cần! Hoàng thượng đều ban thưởng đồ tốt cho bổn cung! Bổn cung cần gì cái nhẫn đá đó, ta sẽ thành toàn nguyện ước của huynh!”
Lăng Vân Triệt cố hết sứ cúi người xuống, trịnh trọng hành lễ: “Lệnh quý phi thành toàn, ta có chết cũng không oán hận.
Lăng Vân Triệt ta tạ đại ân của Lệnh quý phi”.
Trong lời nói của hắn chung quy như trở thành những mũi nhọn lợi hại, sinh sôi chui vào trong lòng mềm mại mà đau đớn của nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu hắt ra từ Thận Hình tư, tàn diễm lay động, rốt cục cũng vô thanh vô tức đi ra.
Yến Uyển rơi nước mắt lã chã, nàng chịu không nổi rùng mình một cái, nắm chặt cái áo choàng màu tím trên người, không tiếng động rời đi.
Hải Lan cùng Tam Bảo lẳng lặng nhìn bóng dáng Yến Uyển rời đi, đáy mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: “Ngươi nên nhớ kỹ, trước khi Lăng Vân Triệt chết, Lệnh quý phi có đi gặp hắn”.
Vẻ mặt Tam Bảo phẫn sắc, dùng sức gật đầu.
Hải Lan đạm mạc không có một tia hào hứng: “Đi thôi”.
Nàng đi tới trước cửa Thận Hình tư, hai thị vệ đang mệt mỏi nhìn thấy Hải Lan, chỉ thấy nàng đẹp đẽ quý giá thanh lệ, liền nhảy dựng, cúi đầu khom lưng: “Ngài là…”
Tam Bảo cất cao giọng nói: “Đây là Du phi nương nương”.
Hai thị vệ kia không ngừng thỉnh an nói: “Du phi nương nương vạn an.
Nương nương sao lại đến nơi bẩn thỉu này ạ?”
Hải Lan nhắm mắt, tay cầm lò sưởi, thản nhiên nói: “Lăng Vân Triệt sao rồi?”
Có tên thị vệ cười làm lành nói: “Vừa rồi có cung nữ Vĩnh Thọ cung đến gặp hắn, Du phi nương nương cũng dời bước tôn giá đến đây sao?”
Lời còn chưa dứt, thì trên mặt thị vệ kia đã trúng một tát, Tam Bảo nói: “Ngươi có thân phận gì mà cũng dám hỏi chuyện riêng của Du phi nương nương”.
Thị vệ kia bị đánh, liều cuối đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Nô tài không dám! Nô tài không dám!”
Mí mắt Hải Lan khẽ nâng, thanh âm của nàng tuy nhẹ nhưng lại lọt vào tai rõ ràng: “Bổn cung là phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đây.
Phải nhớ kỹ, không được nhiều lời”.
Thị vệ kia làm sao còn dám lên tiếng, mở cửa cho Hải Lan đi vào.
Trong ngục ẩm ướt, Tam Bảo giúp đỡ Hải Lan từng bước vững chắc tiến vào.
Lăng Vân Triệt vừa rồi mới trải qua một phen, dĩ nhiên tác động đến chỗ bị thương trên người, đang ngồi trên đống cỏ khô nghỉ tạm.
Hắn thở khó khăn, mang theo hơi thở gần chết, làm cho trong lòng người ta lên men.
Giây lát, hắm cảm thấy trước mắt sáng ngời, một nữ tử đầu đầy thúy ngọc, châu quang hoa diệu, đừng ở ngoài cửa lẳng lặng không nói.
Hắn nheo mắt, hình như có chút không tin được: “Du phi nương nương?”.
Hắn cũng mỉm cười lạnh nhạt rất nhanh: “Du phi nương nương rất ít mang lễ phục nghiêm trang như vậy, đêm đi đến đây chắc là muốn cho người bệnh tật nhớ rõ”.
Hải Lan cười nhợt nhạt: “Sắp chết nhưng không hồ đồ, cũng không uổng ta đến nơi này gặp ngươi”.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh: “Lệnh quý phi vì ngươi mà tới nơi dơ bẩn này coi như nàng ta đối với ngươi cũng có một phần tâm ý”.
Vân Triệt trở thân mình: “Theo như lời Du phi nương nương nói vì vi thần làm tổn thương Hoàng hậu nương nương cho nên thấy bất công.
Rõ ràng năm đó, vi thần có tư tình với Lệnh quý phi, kết quả lại làm bẩn danh dự Hoàng hậu nương nương”.
Hải Lan ngưng mắt nhìn Lăng Vân Triệt: “Ngươi biết phải làm gì chứ?”
Vân Triệt bình tĩnh nhìn lại, thản nhiên: “Vi thần hiểu được.
Chỉ có vi thần chết đi thì Hoàng hậu nương nương mới không xảy ra việc gì”.
Hải Lan nhẹ nhàng nói: “Tính ngươi thông minh.
Nguyên lai ta và tỷ tỷ thân thiết đồng tâm với nhau, giờ mới biết ngươi cũng vậy”.
Vân Triệt cười khổ: “Du phi nương nương ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, cũng biết rõ tính tình Hoàng thượng.
Điểm ấy, vi thần cùng với nương nương giống nhau”.
Hải Lan phất nhẹ tay một cái, thương hại nói: “Cho nên, ngươi cũng biết ngươi tuy rằng phải chết nhưng cũng không thể tự sát.
Rượu độc cùng với đao kiếm, ta đều không thể ban cho ngươi”.
Môi Vân Triệt khẽ run lên, chợt lạnh nhạt: “Nếu vi thần tự sát, liền sẽ mang tội danh tự sát.
Nếu vi thần sợ tội mà tự sát thì Hoàng hậu nương nương cũng không rửa được oan ức”.
Khóe miệng Hải Lan nở nụ cười ngày càng nham hiểm: “Ngươi thật thông minh.
Cho nên lần này ta đến là phụng ý chỉ của tỷ tỷ, muốn ban thưởng cho ngươi thăng quan tiến bước, một đường tạm biệt”.
Vẻ mặt Vân Triệt có một cái chớp mắt ngưng trệ, phất tay áo đứng dậy, vẫn duy trì vệ sinh mà đoan chính khuôn mặt: “Lăng Vân Triệt hèn mọn, vì Hoàng hậu nương nương mà chết, nghĩa bất dung từ.
Vân Triệt chết đi, đều không phải là có tội, chỉ vì rửa sạch nghiệp chướng của bản thân, báo đáp tình cảm tri ngộ của nương nương”.
Hải Lan vuốt cằm, như ngày thu chuồn chuồn chạm xuống mặt nước gợn sóng: “Lời nói này ra sẽ chuyển đến Hoàng thượng.
Ngươi đã muốn nhận hết chi nhục tôn nghiêm, nếu có thể chết đi, trong lòng Hoàng thượng sẽ chán nản, tự nhiên sẽ không giận chó đánh mèo tỷ tỷ”.
Vân Triệt mỉm cười lạnh nhạt: “Vi thần đây chết đều có giá trị.
Đa tạ Du phi nương nương thành toàn”.
Miệng Hải Lan còn thật sự nghiêm nghị: “Ngươi phải nhớ kỹ, là Hoàng hậu nương nương thành toàn cho ngươi”.
Vân Triệt quỳ lạy: “Nô tài đa tạ Hoàng hậu nương nương ân điểm, cam tâm nhận lấy cái chết”.
Hải Lan dương giương lên mặt, ý bảo Tam Bảo tiến lên: “Động thủ đi, lưu loát một chút để cho Lăng Vân Triệt đi được thuận lợi”.
Tam Bảo đi về phía trước từng bước, tay cũng không dám động, có chút chần chờ nhìn Hải Lan: “Du phi nương nương, chúng ta làm như vậy, Hoàng hậu nương nương nếu biết được, chỉ sợ…”
Khuôn mặt Vân Triệt vốn bình tĩnh như hàn băng ngàn năm nhưng bỗng nhiên bị ánh mặt trời phất tới, có dấu vết vỡ vụn: “Hoàng hậu nương nương không biết…”
Hải Lan tiến lên từng bước, ánh mắt bình tĩnh gần như tĩnh mịch, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Nhiều lời.
Ngươi chết thì tỷ tỷ mới có thể sống tốt được”.
Vân Triệt rũ mắt xuống: “Kỳ thật thật sự là tiếc hận, vi thần cũng thực sự sợ hãi chấm dứt tánh mạng mình.
Bởi vì một khi chết đi, những chuyện nhớ rõ trong nhiều năm qua đều hoàn toàn hóa thành hư ảo”.
Hắn ngưỡng mặt giống như hứng lấy sương sớm trên lá sen nói: “Mấy ngày nay thân thể đau xót bên trong, vi thần luôn nhớ tới Hoàng hậu nương nương lúc còn ở lãnh cung, lúc còn nghèo khó mà dung nhan tuyệt vọng.
Cho nên vi thần không bao giờ nghĩ nương nương lại rơi vào hoàn cảnh khốn đốn đó lần nữa”.
Đáy mắt Hải Lan hiện lên một chút không đành lòng, ôn nhiên nói: “Thế sự thê hàn, ngươi nhiều lần cứu trợ tỷ tỷ, tỷ tỷ đều nhớ rất rõ”.
Vân Triệt cười: “Vậy cũng tốt.
Vi thần suy nghĩ, vi thần không có con nối dòng, cha mẹ mất sớm, huynh đệ vì nghĩa khí mà tự sát, thê thất lại cùng vi thần cách tuyệt, vì vậy khi vi thần chết đi, sẽ không liên lụy nhiều người.
Thế gian này người có thể nhớ rõ vi thần nhiều nhất, chỉ có Hoàng hậu nương nương”.
Tam Bảo càng thêm không đành lòng, cơ hồ muốn rơi lệ, nói: “Du phi nương nương, chúng ta có nên nghĩ lại có cần dùng cách này không ạ?”
Hải Lan hít sâu một hơi, không có một tia do dự nói: “Việc đã đến nước này, sớm đã không có đường rút lui, cũng càng không có đường quay về.
Tỷ tỷ đã sớm nói qua, ta cùng với nàng cùng tâm với nhau, ý của tỷ tỷ chính là ý của ta”.
Nàng liếc mắt Tam Bảo một cái, ánh mắt không chút ấm áp, lạnh lùng nói: “Tam Bảo, ngươi phải nhớ, ai là chủ tử của ngươi, ngươi nên vì ai mà hết sức tận tâm”.
Tam Bảo ngưng thần giây lát, cắn chặt răng, đỡ lấy cánh tay Lăng Vân Triệt, đôi mắt có chút nước mắt, cung kính nói: “Xin mời ngài”.
Vân Triệt cố hết sức nhếch môi: “Du phi nương nương, vi thần nói những lời đó đều không phải là muốn trốn tránh cái chết, mà là cảm thấy chết có điều giá trị”.
Hắn vô cùng trịnh trọng, khom người nói: “Du phi nương nương, thỉnh cầu đem những lời sắp chết của vi thần, nói cho Hoàng hậu nương nương biết.
Thỉnh Hoàng hậu nương nương tự trân trọng, nếu không, thế gian này, ngay cả người có thể nhớ rõ vi thần cũng không có nữa.
Như vậy, vi thần chết mới có ý nghĩa”.
Đôi môi Hải Lan hơi phát run, nghiêm mặt nói: “Ngươi nói như vậy nếu Hoàng