Lý Ngọc còn chưa lộ diện thì Như Ý nhớ rõ ràng vào một đêm khuya tháng chạp, Mai quý nhân đột nhiên sinh non.
Hoàng đế và nàng ngồi ở trong Noãn các cùng xem những danh sách phong hào mà Nội vụ phủ đưa đến, trong Noãn các im ắng vô cùng, chỉ nghe được tiếng than trong chậu than nổ sáng vài tia.
Như Ý thấy mệt mỏi, liền đứng dậy đến cạnh Hoàng đế cười nói: “Bây giờ Mai quý nhân còn chưa sinh con thì làm sao mà biết nam nữ mà Nội vụ phủ dâng phong hào lên để Hoàng thượng lựa chọn chứ?”
Hoàng đế không kìm được lòng, cười nói: “Thái y có nói chắc chắn là A ca nhưng nếu là công chúa cũng tốt.
Chỉ là trẫm không thấy nóng vội mà là người Nội vụ phủ cảm giác đây là đứa con đầu tiên mà trẫm đặc biệt mong đợi cho nên mới nghĩ đến việc lựa chọn tên mà thôi”
Như Ý nói: “Nếu Nội vụ phủ cũng đang mong đợi thì chắc chắn những tên kia đều rất hay”
Hoàng đế nắm tay nàng nói: “Nàng thay trẫm xem qua thử đi”.
Hoàng đế đọc: “A ca thì có 3 phong hào: Vĩnh Hi, Vĩnh Thành, Vĩnh Giác; công chúa thì có 2 cái là Hòa Ninh và Hòa Nghi, nàng thấy cái nào hay nhất?”
Như Ý cười đẩy Hoàng đế ra nói: “Hoàng thượng phải đi hỏi Mai quý nhân mới đúng, sao lại hỏi thần thiếp chứ?”
Hoàng đế cười nói: “Sớm hay muộn gì thì chúng ta cũng sẽ có con sớm thôi, lúc đó trẫm sẽ cho nàng ban tên cho con”
Như Ý cười mắng một ngụm: “Mai quý nhân có thai mà Hoàng thượng cứ trêu đùa thần thiếp”.
Hoàng đế nói: “Trẫm cũng đã có ý muốn hỏi qua ý kiến của Mai quý nhân nhưng trên người nàng ta không được khỏe, lúc nào cũng thấy đầu choáng váng, miệng lại có nhiều vết bỏng rộp cho nên trẫm mới hy vọng nàng ta cố gắng giữ gìn thân mình mà bình an sinh hạ hài tử mà thôi”
Như Ý mang theo vài phần thẹn thùng, chỉ vào một cái nói: “Nếu Hoàng thượng kỳ vọng vào hài tử của Mai quý nhân như vậy thì hãy chọn Vĩnh Hi đi.
Nếu là công chúa thì cái tên Hòa Ninh và Hòa Nghi cũng đều rất tốt, lại nghĩ nếu khuê danh mang phần độc đáo thì càng tốt hơn nữa”
Hoàng đế vỗ tay nói: “Trẫm cũng rất thích cái tên Vĩnh Hi này”
Như Ý rúc người vào trong lòng Hoàng đế, nghe tiếng gió đánh vào cành trúc chuyển động ngoài cửa sổ, liền cảm thấy bình thản và an bình.
Như Ý dựa vào người Hoàng đế nói: “Lúc còn ở Vương phủ, có một năm thần thiếp cùng Hoàng thượng đi đến tháp Kinh Giao để ngắm sao, lúc đó chúng ta không dám nói lớn vì sợ làm người trên trời kinh sợ”
Hoàng đế hôn vào vành tai nàng, nói: “Bây giờ chúng ta ở trong cung thì ra ngoài cũng không tiện nhưng trẫm hứa với nàng, sau này trẫm sẽ đưa nàng đi ngao du thiên hạ”
Như Ý nói: “Thần thiếp thích nhất là Giang Nam”.
Hoàng đế ôn nhu nói: “Nàng nói điều gì trẫm cùng đều nhớ rõ.
Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn ngắm cảnh sơn thủy thì Giang Nam là thích hợp nhất cho nên nếu trẫm đến nơi này chắc chắn sẽ đưa nàng theo”.
Hắn nói, thoáng nhìn qua khăn thêu Như Ý mới thêu nói: “Tay nghề của nàng càng ngày càng tinh tiến nhưng lúc trước nàng có hứa sẽ tặng trẫm một cái khăn thêu, sao lâu rồi mà nàng không đưa ta?”
Như Ý cười, trong mắt mang theo vài phần bướng bỉnh: ” Đã lâu như vậy rồi mà bây giờ mới hỏi.
Thần thiếp thấy không đẹp cho nên ném đi rồi”
Hoàng đế cười xoa bóp chiếc mũi nàng: “Bởi vì không đẹp cho nên càng phải trân quý, về sau tú công của nàng càng ngày càng giỏi thì muốn tìm vật ban đầu đều không được”
Như Ý nhẹ giọng nói: “Tuy rằng không đủ hoàn mỹ nhưng chứa đầy tâm ý của thần thiếp.
Thanh Anh, Hoằng Lịch”
Hoàng đế mỉm cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên nghe bên ngoài phảng phất có tiếng người, giống như vội vàng kinh phá mặt hồ đang yên tĩnh, Như Ý có chút không vui, hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Đại thái giám Vương Khâm bước vào, trời lạnh như vậy mà trên trán hắn vẫn đổ mồ hôi, Như Ý nhìn khuôn mặt hắn lại nhớ tới vết thương trên người Liên Tâm, trong lòng thấy không thoải mái liền quay đầu nhìn đi nơi khác.
Vương Khâm gấp gáp đến độ giọng nói cũng lạc điệu: “Vĩnh Hòa cung cho người đến bẩm báo, Mai quý nhân muốn sinh sớm!”
Hoàng đế đột nhiên cả kinh, sắc mặt thay đổi: “Không phải Thái y nói tháng sau mới sinh sao?”
Vương Khâm vội vàng nói: “Đám nô tài hầu hạ nói lúc Mai quý nhân dùng bữa tối thì còn rất tốt, còn uống hết một chén canh tổ yến táo đỏ mà Thái hậu ban thưởng.
Dùng bữa tối xong thì đang định ra ngoài tản bộ, kết quả mới đi ra ngoài một chút thì ở đâu có một con mèo đen từ trên tường nhảy xuống, Mai quý nhân kinh sợ, lập tức liền động thai khí!”
Hoàng đế quát lớn: “Hoang đường! Đám cung nhân hầu hạ nhiều như vậy mà lại không chu toàn sao?”
Như Ý vội vàng khuyên nhủ: “Bây giờ Mai quý nhân đang bị động thai khí, Hoàng thượng mau đến Vĩnh Hòa cung đi”
Hoàng đế vội vàng đứng dậy, Như Ý thay hắn khoác chiếc áo Hải Long lên người.
Hoàng đế nắm tay nàng nói: “Nàng cùng đi với trẫm đi”.
Như Ý trầm tĩnh gật đầu: “Dạ”
Vĩnh Hòa cung cũng không cách xa Diên Hi cung, từ cửa sau Diên Hi cung vòng qua Nhân Trạch môn và Đức Dương môn là đến.
Chưa đến cửa Vĩnh Hòa cung đã nghe thấy tiếng nữ nhân kêu gọi thê lương, quả thật khiến cho người khác run sợ.
Hoàng đế nắm chặt tay Như Ý, trong tay thoát ra mồ hôi lạnh, Như Ý đưa khăn tay của mình cho Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy, lúc Thuần tần sinh cũng đau đớn như vậy”
Hoàng đế có chút lo lắng nói: “Sao trẫm lại nghe tiếng kêu Mai quý nhân thê lương đặc biệt như vậy nhỉ?”
Hai người vội vàng tiến vào cửa cung, đám cung nhân ra ra vào vào bận rộn, người thì mang một chậu nước ấm, người thì mang theo khăn mặt, Hoàng đế ngăn một người lại nói: “Mai quý nhân thế nào rồi? Thái y đâu? Thái y có đến không?”
Người nọ gấp gáp đến mức khóc lóc: “Thái y cũng đã đến vài người, ma mã đỡ đẻ cũng đã đến nhưng bụng quý nhân còn chưa thấy động tĩnh gì”.
Hoàng đế liền nghe xong, vội la lên: “Không có động tĩnh gì mà đau đớn như vậy sao? Mau đi gọi Thái y ra đây, trẫm muốn hỏi hắn”
Người nọ đáp ứng chạy nhanh vào rồi thấy một Thái y rất nhanh đi ra, là Tề Lỗ đại nhân của Thái y viện, Tề Lỗ không kịp thỉnh an Hoàng đế, Hoàng đế đã hỏi: “Mai quý nhân không được tốt sao?”
Tề Lỗ vội nói: “Hoàng thượng an tâm.
Chuyện sinh sớm hơn một tháng không phải chuyện lớn, chỉ là… chỉ là thai nhi vẫn chưa ra ngoài cho nên vi thần muốn dùng thuốc trợ sản”
Hoàng đế phân phó nói: “Khanh mau đi đi! Cố gắng hầu hạ cái thai của Mai quý nhân, trẫm sẽ ban thưởng”
Tề Lỗ vội vàng đi vào, giây lát sau Hoàng hậu cũng mang theo vài người tới.
Hoàng hậu vội vã hỏi qua vài câu, liền phân phó dặn dò Tố Tâm nói: “Ngươi gọi thêm vài người vào hầu hạ đi, chỉ sợ không đủ người mà thôi”
Tố Tâm lập tức đi an bài.
Hoàng hậu nhỏ giọng nói: “Thần thiếp nghe nói Mai quý nhân bị mèo đen làm kinh sợ.
Mèo đen xui, không mang lại may mắn.
Thần thiếp cầu mong Mai quý nhân có thể sinh hạ hài tử thuận lợi cho nên đã đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc, phù hộ mẫu từ bình an”
Hoàng đế hơi buông lỏng một hơi, vui mừng nói: “Hoàng hậu hiền lành, mọi việc đều thật sự vất vả”
Hoàng hậu tươi cười: “Thần thiếp là chi chủ lục cung, hết thảy đều là chức trách bổn phận của thần thiếp”
Bên trong tiếng kêu gào càng thê thảm như da thịt bị cắt, làm cho người nghe thấy sởn tóc gáy, đám cung nhân hầu hạ không ngừng ra vào, mang ra một chậu nước tanh mùi máu.
Sắc mặt Hoàng đế ngày càng khó coi, cơ hồ nhẫn nhịn không được, liền đi về phía trước một bước.
Hoàng hậu lập tức kéo cánh tay Hoàng đế giữ lại, mang theo ngữ khí nhu hòa nhưng kiên quyết: “Phòng sinh đầy máu, Hoàng thượng không nên đi vào”
Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi dừng bước lại.
Vương Khâm vội vàng khuyên nhủ: “Bên ngoài trời lạnh, không bằng Hoàng thượng đi vào Noãn các chờ đợi xem sao”.
Hoàng đế “Ừ” một tiếng, Như Ý bước đi sau vào Noãn các, chỉ có Như Ý biết hắn đang dùng nắm chặt tay mình để chống đỡ lại tiếng kêu kinh sợ kia.
Thời gian lo lắng chờ đợi, tuy rằng trong điện có hơn mười chậu than nhưng hàn khí vẫn xuất hiện xung quanh, cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng khóc mỏng manh của đứa bé.
Hoàng đế đột nhiên đứng lên, Vương Khâm vui vẻ tiến vào nói: “Hoàng thượng nghe xem, đã sinh rồi”
Hoàng đế vui sướng vô hạn.
Hắn vội chạy nhanh ra ngoài, thấy Tề Lỗ đi ra hỏi: “Sao rồi? Là A ca sao?”
Tề Lỗ không nói lời nào, chỉ ngập ngừng không dám ngẩng đầu, nụ cười của Hoàng đế cũng giảm nhẹ xuống bớt nói: “Công chúa cũng được”.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghiêng tai hỏi: “Sao tiếng khóc lại yếu như vậy nhỉ? Thần thiếp lúc sinh Vĩnh Liễn, Vĩnh Liễn khóc lớn lắm cơ mà”.
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe trong tẩm điện vang lên một tiếng thét chói tái, là âm thanh của mẫu thân của đứa nhỏ.
Hoàng đế không biết đã xảy ra chuyện gì, liền phân phó nói: “Vương Khâm, ôm đứa nhỏ ra đây cho trẫm xem nào”
Vương Khâm vội vàng chạy đi, một lát sau liền ôm ra một cái tã lót nhưng Vương Khâm chỉ dám đứng ở dưới hành lang, không dám đến gần Hoàng đế.
Lúc này sắc mặt Hoàng đế thay đổi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vương Khâm sợ hãi, hai chân run rẩy nói: “Mai quý nhân ngất đi rồi.
Nàng ta…”
Hoàng đế chỉ nói: “Hài tử kia đâu rồi? Mau đưa cho trẫm xem nào”
Vương Khâm chần chờ bước tới trước mặt Hoàng đế nhưng lại không muốn buông tay.
Hoàng hậu và Như Ý cùng liếc mắt nhìn nhau, đều mang theo cảm giác không tốt.
Vương Khâm quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng thấy cái gì thì cũng nên đứng vững vàng.
Hoàng thượng còn có nhiều con cháu nữa mà…”
Hắn nói chưa xong, Hoàng đế đã lấy tay gạt cái tã lót ra, mỉm cười nói: “Không biết hài tử này tốt đẹp ra sao đây?”.
Hắn lật nhẹ cái tã lót lên xem, Vương Khâm cơ hồ sợ tới mức run rẩy lập bập, cái vật trước mặt đập vào đôi mắt Hoàng đế khiến hắn sững sờ, giống như kim đâm vào da thịt.
Như Ý liếc mắt nhìn thấy liền thấy sợ hãi tới mức muốn lảo đảo, muốn kêu thét lên mà không được.
Hài tử trong tã lót tay chân đều gầy guộc, toàn bộ cái bụng đều có màu xanh quỷ dị nhưng chỗ kia lại không biết là nam hay nữ.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi, bỗng nhiên tiếng gió xuyên qua đình viện càng giống như có một quái vật đang ẩn nấp trong bóng đêm phát ra tiếng thở nhỏ nhẹ rùng mình.
Tất cả mọi người đều giật mình, trong lòng rung động khiến Như Ý hơi lảo đảo một chút, cơ hồ muốn phun ra tiếng kinh hô sợ hãi.
Hoàng đế sợ tới mức hai tay run lên, cơ hồ mà muốn đẩy hài tử ra ngoài, may mà Vương Khâm giữ chặt được.
Trên khuôn mặt hắn đầy sự e ngại, hai tay run run không biết nên xử lý hài tử trong tay thế nào.
Hoàng hậu nhất thời cũng thấy rõ, cả kinh hô nhỏ một tiếng, dung nhan biến sắc, nắm chặt áo long bào của Hoàng đế.
Như Ý không biết có sắc mặt mình có giống như sắc mặt khó coi của Hoàng hậu hay không nhưng nàng lại cảm thấy tâm mình đột nhiên đập liên hồi, phảng phất không chịu nổi cái vật trước mắt.
Nàng và gia tộc của nàng đã gắn bó với Hoàng thất nhiều năm, tuy cũng biết rằng chuyện sinh dục ở hậu cung khó khăn, có nhiều hài tử chết non nhưng kể từ Đại Thanh khai quốc đến nay cũng được trăm năm, chưa bao giờ có chuyện sợ hãi như vậy.
Hài tử kia, rõ ràng có gương mặt không khác như những hài tử bình thường, khuôn mặt nho nhỏ ửng hồng, lộ ra một tia tươi cười thỏa mãn nhưng thân hình của hắn thật sự kinh hãi.
Bên trong cơ hồ có tiếng nữ nhân tỉnh lại sau khi hôn mê, cái âm thanh mệt mỏi: “Hài tử, hài tử của ta đâu rồi?”
Thân thể Hoàng đế chấn động mạnh mẽ, không biết phải làm thế nào, đôi mắt chứa đầy đau thương và hoảng sợ.
Thanh âm nữ nhân bên trong lại vang lên lần nữa, mang theo chờ đợi cùng hi vọng: “Đem hài tử đến cho ta xem nào…”
Bốn phía tĩnh lặng, không ai dám trả lời.
Hoàng hậu nhanh chóng bừng tỉnh, mang theo sự quyết tuyệt.
Nàng quay đầu, cái trâm ngân phượng thùy châu Lưu Tô trên búi tóc nàng trong nháy mắt không còn thấy đâu nữa, ngữ khí của nàng mang theo sự lạnh lùng, không chút mềm mỏng nói: “Hoàng thượng, đây là nghiệp chướng yêu vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!”
Hoàng đế nao nao, gật đầu nhẹ nhàng, Hoàng hậu nhìn Vương Khâm, nói: “Ngươi đi an bài đi, nói cho mọi người biết Mai quý nhân sinh ra một tử thai, tử thai bất tường cho nên lập tức chôn nó!” Cái từ “nó” mà nàng nói ra lạnh lùng không mang chút bất cứ cảm tình nào, giống như hài tử kia không đáng giá, không bằng một tiểu súc vật.
Như Ý thật sự có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, đứa nhỏ này tuy có khác với đứa trẻ bình thường một chút nhưng mà… Không bằng thỉnh Thái y xem xem có thể trừ bỏ được cái dư thừa kia hay không”.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo dáng điệu thơ ngây của hài tử kia, nhất thời cũng có chút dao động.
Hoàng hậu lập tức quay sang tát Như Ý một cái bạt tai.
Cái bạt tai kia đến quá nhanh, cơ hồ không ai có thể phản ứng lại, Như Ý chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, mang theo đau đớn.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt màu đen kia mang theo khí lạnh thấu xương khiến cho người khác rung mình: “Nhàn phi, muội làm sai chuyện gì, nói sau lời gì, bổn cung cũng sẽ không trách muội; thế nhưng cái tát này là muốn muội phải nhớ kỹ, cái hài tử này là yêu thai nghiệp chướng.
Nếu muội để người bên ngoài biết được, lưu truyền bên ngoài, làm tổn hại tới điềm lành thánh dự của Đại Thanh, cho dù bổn cung giết muội thì muội cũng không hết tội”.
Trên mặt Như Ý đau xót đến cực điểm, nàng hiểu rõ hài tử kia không thể cứu được, cũng không dám ôm mặt, chỉ phải quỳ gối cúi thấp người xuống: “Thần thiếp lỡ lời, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội”
Hoàng hậu vẫy tay ý bảo nàng đứng lên.
Hoàng đế định thần, cực lực bình tĩnh hỏi: “Nếu đã như vậy thì ý Hoàng hậu là…”
Hoàng hậu hơi cúi thấp người, ngữ khí cung kính mà an ổn: “Mai quý nhân bất hạnh, sinh hạ tử thai, hậu tự của Hoàng thượng vẫn còn phía sau cho nên thỉnh Hoàng thượng nén bi thương, chỉ mong Mai quý nhân ngày sau có phúc, có tài cán vì Hoàng gia là sinh dục con cái, tiếp tục hương khói của Hoàng thất”.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn hài tử trong tay Vương Khâm: “Nếu đã là tử thai thì mau mau đi xử trí đi.
Vương Khâm, chuyện này không được để người khác biết.
Ngoại trừ Hoàng thượng, bổn cung và Nhàn phi thì người biết chuyện này chỉ có ngươi mà thôi”
Vương Khâm sợ hãi rùng mình, lập tức nói: “Dạ.
Nô tài hiểu rõ”
Như Ý nhìn hắn xoay người đi, liền hiểu rõ hài tử này hoàn toàn không thể sống được.
Hoàng đế mệt mỏi vẫy tay: “Hoàng hậu, nàng cùng Nhàn phi đi vào an ủi Mai quý nhân một chút đi, trẫm thấy mệt mỏi rồi”
Hoàng hậu biết lúc này Hoàng đế sẽ không muốn gặp Mai quý nhân, có lẽ từ nay về sau, Hoàng đế sẽ không muốn gặp lại nàng ta cho nên liền dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng mệt mỏi cả đêm rồi, không bằng đi đến Trường Xuân cung của thần thiếp nghỉ ngơi đi, thần thiếp cũng đã chuẩn bị một ít canh ngũ nhân tham kỳ, nguyên là thần thiếp muốn uống để an thần, Hoàng thượng mau chóng đi uống chút canh đó đi”
Ánh mắt Hoàng đế đảo qua khuôn mặt Như Ý mang theo ý xin lỗi: “Trẫm đi đến Trường Xuân cung của Hoàng hậu vậy”
Như Ý biết rõ đêm nay trong lòng Hoàng đế nhất định không thấy dễ chịu, mọi chuyện Hoàng hậu an bài đều vững như núi Thái Sơn, Hoàng đế ở lại cung Hoàng hậu cũng tốt, vì thế nàng hạ thấp người đưa tiễn: “Hoàng thượng an tâm nghỉ ngơi, thần thiếp sẽ cùng Hoàng hậu an ủi Mai quý nhân”
Hoàng đế gật đầu, xoay người rời đi, Hoàng hậu liếc mắt nhìn Như Ý, nhẹ nhàng xoa hai gò mà của nàng, ôn nhu hỏi: “Có đau lắm không?”.
Thân thể Như Ý hơi co rụt lại, có chút ức chế sợ hãi, vội nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, là do thần thiếp lỡ lời”.
Hoàng hậu thở dài nói: “Cái hài tử này hoàn toàn không giữ lại được, mặc dù bây giờ Hoàng thượng còn dao động, nhất thời khó có thể quyết đoán nhưng mà sau này nhìn thấy nghiệp chướng kia, chẳng phải càng thêm phiền lòng sao? Với lại chuyện này mà truyền ra ngoài, cái loại bất nam bất nữ yêu nghiệt này sẽ khiến Hoàng thất nhục nhã mà thôi cho nên lúc này đây phải chặt đứt không chút dấu vết mới tốt”
Như Ý thấy trong ngực tràn ngập phiền muộn, cổ họng vừa thấy chua xót vừa thấy đau đớn nhưng nàng cũng phải nhẫn nhịn bình thản nói: “Dạ, thần thiếp thụ giáo, là do thân thiếp hồ đồ”.
Tiếng khóc trong tẩm điện Vĩnh Hòa cung ngày càng thê lương, là Mai quý nhân đi tìm hài tử của mình, Hoàng hậu thở dài nói: “Đi nào, chúng ta đi khuyên nhủ muội ấy”
Như Ý theo Hoàng hậu đẩy cửa đi vào, trong điện đồ đạc được bố trí tinh xảo tú nhã nhưng giờ khắc này đây, trong điện mang theo mùi máu của sản phụ cùng với mùi mồ hôi mà quyện vào nhau.
Hoàng hậu cùng với Như Ý vừa mới bước vào, Mai quý nhân liền thấy bò từ trên giường xuống dưới đất, khuôn mặt đầy nước mắt ngã xuống dưới chân Hoàng hậu, khóc nói: “Hoàng hậu nương nương, bọn họ không cho thần thiếp nhìn hài tử, bọn họ ngăn cản thần thiếp”.
Nàng kích động bất an: “Hoàng hậu nương nương, nương nương nói cho thần thiếp biết hài tử của thần thiếp có được khỏe hay không?”.
Hoàng hậu thở dài, trầm mặc một chút nhìn thấy Nhị Cơ khóc lóc: “Bộ dạng khó coi cũng không sao, chỉ cần còn