Như Ý nhìn thấy trên khuôn mặt Liên Tâm mặc dù được trang điểm son phấn cẩn thận nhưng vẫn không che được đôi mắt hơi phù thũng, cứ như muốn khóc.
Trong lòng Như Ý hiểu rõ, cứ nghĩ hằng ngày nàng ta luôn kiêu ngạo như vậy, hóa ra vẫn là một nữ tử đáng thương, bất giác Như Ý thấy có chút thương tiếc: “Đa tạ ngươi.
Trời chắc chuẩn bị mưa, ngươi nhanh chóng quay về đi.
Dính nước mưa không tốt đâu”.
Bỗng nhiên A Nhược cười một tiếng nói: “Dính nước mưa thì sợ gì chứ, nay Liên Tâm tỷ tỷ chẳng giống nô tỳ nữa rồi, giờ đây tỷ tỷ mắc mưa thì cũng đã có người đau lòng rồi”
Như Ý nhẹ giọng nói: “A Nhược, chúng ta hồi cung nào”.
A Nhược đi được hai bước, liền quay lại nhìn Liên Tâm cười nói: “Nhìn cách trang điểm hôm nay của Liên Tâm tỷ tỷ thì cũng thấy rõ Vương công công thương yêu tỷ tỷ, xiêm y cũng không như cung nữ.
Ngoài ra còn thêm một ưu thế nữa là tỷ tỷ gả cho Vương công công thì muốn sinh con cũng không được, tỷ tỷ cũng bớt được ưu phiền tâm tư của người mẹ.
Bao nhiêu người cầu mong cũng không có phúc khí đó đâu”
Liên Tâm tức giận đến mức đôi môi phát run, ánh mắt nhìn trừng trừng A Nhược, vừa tức giận lại vừa thống khổ, hiển nhiên là oán hận đến cực điểm.
Một lúc thật lâu sau, rốt cuộc nàng cũng nói ra một câu mang theo ngữ khí lạnh lẽo: “Phúc khí tốt như vậy, ta cũng mong cô sẽ được gả cho một công công đối thực, sống đến đầu bạc, chết cũng không rời”.
A Nhược tức giận nhưng cũng nhẫn nhịn xuống cười nói: “Ta sao có thể so sánh được với tỷ tỷ chứ, nương nương của ta luôn coi trọng ta, muốn ban chỉ hôn ta cho một ngự tiền thị vệ, ta cũng đành phải nhìn thấy tỷ tỷ cùng Vương công công, không có con cái, làm bạn đến già mà thôi”
Như Ý tức giận, quát lớn: “A Nhược! Ngươi câm miệng cho bổn cung! Còn dám làm càn, bổn cung sẽ dùng hình phạt tặng ngươi!”
Mắt Liên Tâm chứa đầy nước mắt, chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng.
Như Ý quát lớn chưa xong, chỉ nghe phía sau có một thanh âm lạnh lẽo nói: “Cái gì mà muốn dùng hình phạt chứ, làm càn giễu cợt trong cung như vậy thì phải đánh chết mới đúng!”.
Như Ý nghe được thanh âm kia, biết không tốt lành gì, vội xoay người sang chỗ khác, liền thấy Tuệ quý phi và Mạt Tâm đang đứng nhìn chằm chằm Như Ý.
Như Ý vội vàng cúi người xuống: “Quý phi nương nương vạn an”.
A Nhược cũng không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng nói theo: “Quý phi nương nương vạn an, nương nương thứ tội”
Tuệ quý phi hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn nàng, ngữ khí lạnh lẽo như băng: “Thứ tội sao? Ai đã dung túng cho ngươi làm càn ồn ào, hồ ngôn loạn ngữ ở trong cung như vậy chứ? Còn dám đứng tại Chung Tư môn này nói đến việc không có con cái, quả thật đại nghịch bất đạo!”
Như Ý lập tức phục hồi tinh thần, mới phát giác những lời nói của A Nhược phát ra là lúc chính mình đang đứng ở Chung Tư Môn.
Trong cung, Chung Tư Môn là nơi thờ cúng cầu nguyện việc sinh sản nhiều tử nhiều tôn cho Hoàng thất.
A Nhược nói ra lời “không có con cái” tất nhiên là rơi vào tội đại nghịch bất đạo, với lại mấy ngày nay tâm tư của Tuệ quý phi đều dồn vào việc cầu con cho nên mới động chạm đến nàng.
Như Ý vội cúi thân người xuống nói: “A Nhược nhất thời làm càn, không biết nói năng, thỉnh Quý phi nương nương thứ tội”
A Nhược sợ hãi, vội vàng quỳ xuống nói: “Quý phi nương nương thứ tội, nô tỳ vô tâm”.
Liên Tâm liếc mắt nhìn Quý phi, nói: “Vô tâm mà lại nói ra những lời khắc bạc như vậy, nô tỳ thật sự không dám nghe.
Mọi chuyện đều giao cho Quý phi nương nương xử trí, nô tỳ xin cáo lui trước”.
Mạt Tâm nói lời châm chọc cùng chán ghét: “Mỗi ngày Quý phi nương nương đều phải đến Chung Tư môn cầu khẩn con cháu Đại Thanh hưng thịnh, thật sự cô không muốn sống nữa rồi! Huống chi việc hôn sự của Liên Tâm là do chính miệng Hoàng hậu ban cho, vinh diệu vô thượng mà cô dám nói ra những lời trào phúng như vậy sao? Quý phi nương nương sẽ nói cho Hoàng hậu nghe chuyện này, Hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ không tha thứ cho cô đâu”.
A Nhược liếc mắt nhìn cầu cứu Như Ý, Như Ý bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép.
A Nhược không còn cách nào khác, chỉ phải cúi đầu nói: “Nô tỳ và Liên Tâm tỷ tỷ có quen biết với nhau cho nên mới vui đùa như vậy, xin nương nương thứ tội”
Tuệ quý phi trầm mặc một lát, chỉ vào tấm biển trên đầu A Nhược nói: “Lịch sử tổ tông Đại Thanh có nói Chung Tư Môn là chi địa thần thánh liên quan đến con cái trong cung, ngươi dám ở đây nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, bổn cung không thể không trách phạt ngươi để kính liệt tổ liệt tông được”
Song Hỉ lập tức hiểu ý Quý phi, vẫy tay kêu cho một tiểu thái giám đến đè chặt A Nhược, Mạt Tâm lấy một chiếc trâm trên đầu hướng vào cái miệng A Nhược.
A Nhược sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều mạng tránh né, miệng cầu xin tha thứ liên tục.
Mạt Tâm đâm vài cái không trúng, vừa tức vừa hận, nhịn không được nên càng dùng lực thêm mạnh.
Như Ý vội đứng trước người A Nhược nói: “Dừng tay! A Nhược có sai lầm nhưng cũng không thể dùng hình phạt như vậy”
Tuệ quý phi khinh miệt nói: “Bổn cung còn chưa hỏi tội cô quản giáo hạ nhân không nghiêm, cô còn dám giúp nàng ta sao?”
Như Ý thấy A Nhược không thể tránh né được, trên môi đã bị thương, máu đỏ chảy ra khiến người khác hoảng sợ.
Như Ý vội quỳ xuống nói: “A Nhược có sai nhưng thỉnh Quý phi nương nương khoan thứ, cho thần thiếp đưa A Nhược quay về cung quản giáo dạy dỗ lại!”
Trong mắt Tuệ quý phi mang theo hàn quang lạnh lẽo, không tương xứng với khuôn mặt ôn nhu kiều diễm của nàng: “Giao cho cô thì cũng không thể quản giáo tốt được, bổn cung có chức Quý phi, bổn cung cũng có thể thay cô quản giáo hạ nhân”.
Như Ý thấy A Nhược chịu khổ, tuy rằng những lời của nàng làm cho Liên Tâm thương tâm nhưng khi thấy đôi môi nàng đang bị thương, trong lòng Như Ý càng thêm nôn nóng khó tả, chỉ phải cúi đầu nói: “Nương nương muốn trách phạt thần thiếp và A Nhược thế nào, thần thiếp cũng không dám có câu oán hận, chỉ là quy củ trong cung đã có lệ không được làm bị thương khuôn mặt cung nữ.
A Nhược vẫn còn ở trong cung hầu hạ, nếu mang theo khuôn mặt bị thương khó coi thì sao được ạ.
Thỉnh Quý phi nương nương khoan thứ”
Quý phi cười nhẹ, sóng mắt lại trở thành bình thường: “A Nhược không cần thể diện, cô không cần thể diện nhưng bổn cung lại muốn như vậy.
Mạt Tâm, ngươi đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương, A Nhược nói lời bất kính, mạo phạm tổ tông, bổn cung phạt nàng ta quỳ tại Chung Tư môn sáu canh giờ, chưa đến hết giờ thì không ai được phép thả nàng ta!”
Mạt Tâm đắc ý vâng dạ một tiếng, Quý phi nói: “Song Hỉ, ngươi ở đây canh giữ cho bổn cung, bổn cung đi về nghỉ ngơi trước đây”
Song Hỉ vâng dạ, cười tủm tìm nhìn A Nhược nói: “Cô nương, bây giờ cũng chỉ có ta và cô.
Sáu canh giờ sao? Quý phi nương nương của chúng ta cũng đã từ bi lắm rồi”.
Quý phi nói: “Về phần Nhàn phi, bổn cung phạt cô sao chép “Phật Mẫu Chân kinh” trăm lần, tối nay đi đến Bảo Hoa điện đốt cháy để tạ tội”
Như Ý vội vàng đáp ứng, thấy nàng đi xa mới dám đứng dậy.
A Nhược sợ hãi không ngừng, ôm lấy chân Như Ý nói: “Nương nương cứu nô tỳ, nương nương cứu nô tỳ với!”
Quỳ trên nền gạch trong cung này thì sao không đau được chứ? Quỳ trong sáu canh giờ cũng như hành hình cái đầu gối, Như Ý vừa tức lại vừa hận, vừa đau lòng, trong lòng suy nghĩ phức tạp nhưng đang đứng trước mặt Song Hỉ cho nên nàng không muốn để lộ ra, chỉ phải gạt cánh tay A Nhược ra nói: “Ngươi giờ cầu xin ta, ta đã từng nhắc ngươi không được nhiều lời mà ngươi vẫn chứng nào tật nấy mà đi chê cười người khác, làm người khác thương tâm.
Nay ngươi muốn ta phải đi cầu xin ai đây chứ? Lời nói của ngươi làm mất thể diện Quý phi, lại làm nhục nhã thể diện Hoàng hậu dành cho Vương Khâm và Liên Tâm thì giờ còn có ai có thể cứu ngươi được đây? Ngươi cứ quỳ nơi này đi!”
Hạt mưa thình lình rơi xuống, bụi đất bắn lên tung tóe mang theo mùi đất nồng nặc, Như Ý không thể nhẫn nhịn, chỉ phải khép nép nhìn Song Hỉ vui vẻ nói: “Song Hỉ công công, A Nhược cũng đã quỳ nơi này rồi, chỉ là trời đang chuyển mưa, cho nên ai người hãy dùng ô mà che đầu, có như vậy cơ thể mới không bị bệnh”
Song Hỉ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Không dám.
Nhàn phi nương nương, da thịt nô tài dày béo, không sợ nước mưa làm ảnh hưởng thân thể, chỉ là A Nhược kia đang bị phạt thì không thể chiếu cố như vậy được.
Chẳng lẽ nếu ngày nào đó A Nhược gây ra thị phi, phải đi chém đầu, nương nương còn sợ đao phủ xuống tay quá nhanh làm A Nhược sớm mất mạng sao? Được rồi, nương nương mau trở về đi”.
Nhị Tâm nói nhỏ: “Nương nương mau trở về đi, sao chép Phật Mẫu chân kinh đến trăm lần chỉ sợ không xong mà thôi.
Nếu chép không xong, Quý phi lại trách tội nữa”
Bầu trời trên đầu càng thêm đen đặc, sấm vang oanh oanh liệt liệt mang theo hơi nước từng trận ập đến.
Như Ý thật sự không thể chậm trễ, đành phải lắc đầu mà rời đi.
Một trận gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến cho đèn bàn đều bị thổi tắt, Như Ý nhanh chóng bảo vệ mấy tờ giấy sao chép Phật Mẫu chân kinh, Nhị Tâm mang tới nghiên mực nói: “Sau giờ ngọ đến giờ mà mưa vẫn không ngớt chút nào”
Nhị Tâm thấy Như Ý chỉ quan tâm tới việc sao chép, lo lắng nói: “Nô tỳ có đi nhìn qua A Nhược, cứ nghĩ rằng có thể tỷ ấy hai cái bánh bao nhưng Song Hỉ cứ ngồi ở dưới cánh cửa cung tránh mưa nhìn tỷ ấy không chút buông lỏng”
Ngòi bút Như Ý chợt run lên, viết xong một chữ, đành nói: “Xứng đáng! Ta đã nhiều lần khuyên bảo nàng ta phải lưu tâm lời nói nhưng lại không nghe, cứ cứng đầu mà buông lời miệt thị người khác, nàng ta chịu phạt như vậy thì mới nhớ được”
Nhị Tâm không dám nói gì, chỉ đành phải đứng bên cạnh mài mực.
Như Ý cảm thấy ưu phiền, lại nhớ tới lời của Tuệ quý phi biết nàng ta không dễ ứng phó, chỉ đành phải dụng tâm cẩn thận.
Viết được mười lần, nàng không yên lòng lại đứng lên, nghe tiếng nước mưa rơi xuống, thở dài nói: “Xem ra trời càng mưa càng to”
Nhị Tâm biết trong lòng nàng còn lo lắng A Nhược, vội nói: “Sáng sớm nay nắng nóng nhưng chiều lại mưa to, A Nhược tỷ tỷ quỳ trong mưa như vậy, không biết khi trở về sẽ thế nào đây?”
Mưa rơi xuống trên mái hiên gây ra tiếng động, Như Ý cảm thấy càng thêm khó chịu, nàng kiềm chế lo lắng trong lòng, phân phó: “Ta ở đây chép xong Phật Mẫu chân kinh, ngươi đưa đến Hàm Phúc cung thông báo một tiếng, sau đó đến Bảo Hoa điện đốt cháy rồi quay về bẩm báo với ta”
Nhị Tâm vội vàng vâng dạ, biết Như Ý còn chưa nói xong, liền liếc mắt nhìn Như Ý.
Quả nhiên Như Ý ngưng thần một lát, gọi Tam Bảo đến nói: “A Nhược quỳ được mấy canh giờ rồi?”
Tam Bảo vội nói: “Nhiều nhất là bốn năm canh giờ rồi”
Như Ý gật đầu: “Ngươi đến Thái y viện thỉnh thái y đến đây, nói trên người ta không được khỏe, dặn hắn mang theo ít dược liệu trị phong hàn”
Tam Bảo đáp ứng đi nhanh ra ngoài, Như Ý lại phân phó Lục Ngân: “Đi nấu chút nước nóng mang lại đây, A Nhược trở về cho nàng ta tắm chút nước ấm để xua tan hàn khí.
Còn nữa, đưa thêm hai cái chăn dày để lên giường nàng ta, canh gừng cũng nên nấu nhiều một chút”
Lục Ngân đáp ứng thật nhanh, Nhị Tâm cười nói: “Nương nương đau lòng A Nhược tỷ tỷ”
Như Ý lắc đầu: “Nàng ta theo ta mấy năm rồi, sao ta không đau lòng được chứ?”
Một lát sau, Như Ý cũng đã sao chép xong Phật mẫu chân kinh, giao cho Nhị Tâm: “Đi đến bẩm báo cho Tuệ quý phi đi”
Nhị Tâm dặn dò Lục Ngân và vài ba cung nữ vài chuyện rồi liền cáo lui ra ngoài.
Như Ý đứng ở hành lang, nhìn Nhị Tâm chạy ra ngoài, bốn phía mang theo hơi nước nặng nề xuyên thấu qua xiêm y, khiến cho thân thể nàng cũng ướt sũng.
Sắc trời u ám tựa như đêm khuya, vài chiếc đèn lồng trong hành lang hạ viện phiêu diêu trong mưa chứ như ma trơi chợt gần chợt xa.
Trong lòng Như Ý liền sinh ra lo lắng cùng ngơ ngẩn vô tận, nàng đang trầm tư thì thấy một người toàn thân ướt đẫm bước vào cửa cung, sức cùng lực liệt mà ngã xuống đất.
Như Ý ngẩn người ra, chợt nhận ra thân ảnh đang nằm trong vũng nước kia là A Nhược.
Như Ý vội vàng lệnh cho vài cung nữ đưa nàng vào trong phòng.
Lục Ngân vừa lúc nấu xong nước ấm tiến vào, vội vàng đưa A Nhược vào thùng tắm, A Nhược cảm giác xung quanh mình nóng bỏng, mới rên rỉ tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Như Ý ở bên cạnh.
Nước mắt nàng lập tức rơi xuống, kêu: “Nương nương”.
Như Ý phân phó cho Lục Ngân cho các dược liệu lưu thông khí huyết vào thùng nước, nàng thò tay vào nước, nói: “Chưa tới sáu canh giờ, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy?”
A Nhược khóc lóc kể lể: “Hoàng hậu nương nương có đi ngang qua đó dùng bữa tối, thấy nô tỳ quỳ tại chỗ đó cho nên thấy đáng thương.
Hoàng hậu hỏi chuyện rồi khai ân thả nô tỳ quay trở về”
Như Ý nói: “Đừng khóc nữa.
Mau chóng làm ấm thân mình đi, ngươi quỳ lâu như vậy chắc chắn chân cũng bị tổn thương rồi”.
Nàng đứng dậy quay trở lại trong điện, đã thấy Nhị Tâm đẩy cửa tiến vào, nàng có chút kinh ngạc: “Sao lại quay về rồi?”
Nhị Tâm có chút khó xử, im lặng một lát sau nói: “Tuệ quý phi nhìn bản sao chép Phật mẫu chân kinh của nương nương, nói nương nương sao chép qua loa cho xong mà không cẩn thận, không có thành tâm”
Như Ý thở dài: “Vậy Quý phi muốn thế nào?”
Nhị Tâm nín thở nói: “Tuệ quý phi nói muốn tiểu chủ sao chép thêm một trăm biến, ngày mai trước khi đến Trường Xuân cung thỉnh an thì phải đưa qua Hàm Phúc cung”.
Như Ý hơi ngưng thần, nói: “Cũng không còn cách nào khác, ta sẽ sao chép ngay vậy”
Nhị Tâm dò xét thần sắc Như Ý, nói nhỏ: “Tuệ quý phi hoàn toàn không xem kỹ qua bản sao chép kinh Phật của nương nương, nương nương sao lại chấp thuận Tuệ quý phi như vậy, rõ ràng Quý phi nương nương đang làm khó dễ nương nương”
Như Ý cười lạnh nhạt: “Ta còn cách nào khác sao? Nàng ta muốn ta sao chép kinh Phật thật sự sao? Nàng ta chỉ muốn ta vất vả lao lực, mệt mỏi mà thôi”
Nàng vừa dứt lời thì không nói tiếng nào, đứng dậy lấy bút mực ra sao chép: “Chuyện Mai quý nhân mang long thai, nàng ta đã khó chịu với ta rồi, nếu ta lại bất tuân phục nữa thì hóa ra nàng ta càng sẽ làm khó dễ ta mà thôi”
Nhị Tâm do dự một lát nói: “Quý phi thật sự ngày càng quá quắt”
Như Ý cười nhẹ, thản nhiên nói: “A Nhược không có chừng mực, nàng ta muốn quản giáo A Nhược.
Nếu nàng ta không có chừng mực, ta cũng sẽ khiến cho nàng ta biết cái gọi là đúng mực là như thế nào”
Nhị Tâm nhìn nàng đề bút lập tức viết liên tục, bất giác kinh ngạc: “Nương nương không sao chép kinh Phật mà viết thơ từ ư?”
Như Ý nói: “Sao chép kinh Phật chỉ là cái thứ yếu, cái này mới là quan trọng”.
Nàng nói nhỏ trong tai Nhị Tâm vài câu, Nhị Tâm hiểu ý cười nói: “Nô tỳ tuân mệnh”.
Hai người đang nói chuyện thì Tam Bảo đã đưa Hứa thái y đi vào trong điện.
A Nhược cũng đã thay xiêm y sạch sẽ, được Lục Ngân dìu lại đây.
Như Ý nói: “Làm phiền Hứa thái y thay bổn cung xem thử vị cô nương này”
Hứa thái y đáp ứng một tiếng, bắt mạch cho A Nhược, liền nói: “Cô nương bị mưa to tác động cho nên gây ra chứng phong hàn cảm lạnh cho nên phải cẩn thận điều dưỡng.
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải đề phòng thân nhiệt tăng cao, đừng để thân thể quá nóng.
Vi thần sẽ kê vài đơn thuốc cho vị cô nương này”
“Còn vết thương trên đầu gối thì sao?”
Hứa thái y kính cẩn nói: “Vết thương trên đầu gối chỉ là ngoại thương, dùng chút thuốc sẽ không vấn đề gì”.
Như Ý tạ ơn thái y, liền phân phó Tam Bảo đưa Hứa thái y ra ngoài, đợi người đi khỏi, Như Ý mới nói: “Cuộn ống quần lên xem nào”
A Nhược kéo ống quần lên, để lộ ra vết thương đỏ tươi.
Như Ý thở nhẹ một cái, thay nàng thoa thuốc bột, A Nhược chịu đau không được, khóc nức nở: “Nương nương, nô tỳ chịu ủy khuất!”
Như Ý chậm rãi thoa thuốc bột lên miệng vết thương, thản nhiên nói: “Uỷ khuất gì chứ?”
A Nhược khóc nói: “Tuệ quý phi tra tấn nô tỳ như vậy, cũng làm ảnh hưởng tới thể diện của nương nương.
Nô tỳ chịu ủy khuất cũng không sao nhưng nương nương…”
Như Ý đặt lọ thuốc lên trên bàn: “Ngươi chịu ủy khuất đương nhiên không có việc gì bởi vì ngươi tự làm tự chịu, đều là xứng đáng!”
A Nhược im lặng một lát, tựa hồ không thể tin lời Như Ý, liền khóc nói: “Nương nương cho rằng nô tỳ đã sai sao? Lúc trước Liên Tâm có lời nói mạo phạm, chống đối với nương nương, nô tỳ đã nhẫn nhịn nàng ta lâu rồi.
Hôm qua nàng ta được ban hôn, hôm nay nô tỳ thay nương nương cười chê nàng ta vài câu thôi mà”
Khuôn mặt Như Ý bình tĩnh nói: “Báo thù cho ta thì ngươi hãy thay ta đào cái hố để ta nhảy xuống đi.
Ta đã nhiều lần nhắc nhở ngươi, trong cung không thể so với bên ngoài, ngươi kiêu căng tùy hứng, miệng nói lung tung trong cái hậu cung này thì chắc chắn ngươi sẽ bị đánh chết mà thôi”
A Nhược nơm nớp lo sợ nhìn Như Ý, bi ai khóc nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, nô tỳ luôn trung thành đối với nương nương”
Như Ý muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, Nhị Tâm vội hỏi: “A Nhược tỷ tỷ, nương nương vì thay tỷ tỷ cầu tình nên mới bị Quý phi nương nương làm khó dễ nhiều lần, mới bắt nương nương sao chép một trăm biến “Phật Mẫu chân kinh”, nay còn muốn bắt sao chép thêm một trăm biến nữa”
A Nhược sợ hãi nói: “Nô tỳ không phục, không phục từ lúc còn ở Vương phủ kìa.
Nương nương và Quý phi đều là Trắc phúc tấn thì sao mọi chuyện đều đạp lên trên đầu nương nương chứ? Nương nương lại không tranh đấu với Quý phi!”
Như Ý tức giận đến mặt mày đều đỏ gay lên, hộ giáp trên tay đập vào chiếc bàn phát ra âm thanh nặng nề.
Nàng tức giận nói: “Ngươi lúc nào cũng chỉ biết tranh tranh đấu đấu, lại chưa từng nghĩ tới việc có chừng mực, có tiến có lui! Ngươi nghĩ tranh đấu thì chính mình mới an ổn được sao?”
A Nhược khóc rống lên, Nhị Tâm thấy hai bên căng thẳng, liền bưng một chén canh gừng đưa cho A Nhược: “Trên người tỷ tỷ không tốt, mau uống canh gừng cho ấm đi”
A Nhược đang định để Nhị Tâm dâng chén canh lên miệng mình, Như Ý thấy vậy càng không vui: “Cho nàng ta tự uống đi”.
A Nhược không dám khóc, đành phải tự tay bưng chén canh mà uống.
Như Ý nghiêm khắc nói: “Uống xong rồi thì mau đi ngủ đi.
Đây là lần cuối cùng có chuyện này, lần sau mà ngươi nói ra lời không đúng quy tắc, lấy mạnh hiếp yếu thì ta cũng sẽ không bảo vệ ngươi được nữa”
A Nhược khóc nức nở chạy ra ngoài.
Như Ý cảm thấy lo lắng không chịu nổi, liền lấy chiếc bút lông đồi mồi bắt đầu sao chép kinh Phật.
Nhị Tâm cẩn thận nói: “Nương nương cũng đã đói bụng rồi, không bằng kêu tiểu phòng bếp dâng món lên đi”
Như Ý cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tức giận cũng đã no rồi, không cần đâu!”
Cả đời này của nàng cũng có một đêm khó chịu, Như Ý sao chép kinh Phật cũng đã xong liền đi ngủ nhưng thật sự nàng cũng không ngủ được, chỉ nằm trên giường đợi trời sáng.
Như Ý đứng lên, đem những tờ kinh Phật sao chép đêm qua giao cho Nhị Tâm nói: “Đi đi”
Nhị Tâm đưa Vĩnh Hoàng đi đến Thượng thư phòng.
Nàng biết đêm qua Hoàng đế nghỉ ngơi ở chỗ Mai quý nhân cho nên cố ý đi vòng đến Vĩnh Hòa cung.
Quả nhiên sắc trời vẫn còn sớm thì đã thấy xa xa bọn thái giám đang nâng kiệu tiến đến.
Nhị Tâm chỉ cúi đầu mà đi về phía trước, đám thái giám dẫn đưỡng quát lớn: “Ai đó? Không phát hiện ngự giá ở đây sao?”
Nhị Tâm sợ tới mức vội quỳ xuống nói: “Nô tỳ là Nhị Tâm, cung nữ ở Diên Hi cung, vô tâm mạo phạm thánh giá, xin Hoàng thượng thứ tội”
Hoàng đế ôn nhu nói: “Lúc nãy ngươi vừa đưa Vĩnh Hoàng đến Thượng thư phòng sao?”
Nhị Tâm nói: “Thật ra nô tỳ muốn đứng ở bên ngoài Vĩnh Hòa cung chờ Hoàng thượng”
“Có chuyện gì?”
Nhị Tâm cúi đầu, cung kính nói: “Nhàn phi nương nương có nói hôm nay là ngày mười tám tháng Tám, là ngày mà Hoàng thượng cùng nương nương hay đến Hải Ninh xem triều thắng cảnh nhưng tiếc là năm nay không thể đi được.
Nương nương có lệnh cho nô tỳ giao thứ này cho Hoàng thượng”
Hoàng đế gật đầu, Vương Khâm liền tiến lên lấy vật từ trong tay Nhị Tâm dâng lên Hoàng đế.
Hoàng đế mở ra thấy một bản giấy ngọc thượng hạng cũng với mấy chữ nhỏ:
“Bát nguyệt đào thanh hống địa lai,
Đầu cao sổ trượng xúc sơn hồi.
Tu du khước nhập Hải Môn khứ,
Quyển khởi sa đôi tự tuyết đôi.” *
* Lược nghĩa:
Tháng Tám tiếng sóng vang vượt trội
Bay lên cao đụng núi vọng về
Hải Môn chốc lát tới kề
Quyện vào đống cát tựa hồ tuyết băng.
— Bài thơ ”Lãng đào sa” của Lưu Vũ Tích —
Ánh mắt Hoàng đế xuất hiện tia ấm áp trong veo, hắn ôn hòa nói: “Sao lại có “Phật mẫu chân kinh” ở đây nữa vậy?”
Nhị Tâm nói: “Nương nương có nói nước ở sông Tiền Giang tuy đẹp, khí thế tuyệt vời nhưng lại là làm tổn thương dân chúng, nghe nói có người bị nước cuốn trôi cho nên nương nương cố ý sao chép “Phật Mẫu chân kinh”, muốn mượn Phật mẫu từ bi