Như Ý hiểu rõ lời nói của Hoàng đế cho nên liền hạ thấp thân xuống đáp ứng mà chậm rãi đi ra bên ngoài.
Hành lang rộng lớn, xung quanh lại có những trụ rồng vây quanh càng làm cho hình ảnh của Kim Ngọc Nghiên đang quỳ gối càng thêm nhỏ bé và hèn nhọn.
Ngọc Nghiên mặc một y phục màu trắng trong mà quỳ tại ngoài điện, không ngừng dập đầu.
Như Ý nhìn khuôn mặt của Ngọc Nghiên, liền có chút kinh ngạc, cái người nữ tử luôn quyến rũ kiều diễm này cho dù rơi vào hoàn cảnh này mà vẫn luôn quật cường mím môi, lúc nào cũng ngẩng cao đầu.
Như Ý cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ bình tĩnh đem những lời của Hoàng đế đã nói mà nói lại cho Ngọc Nghiên nghe rồi quay đầu phân phó: “Đưa Gia quý nhân quay về Khải Tường cung, không có chuyện gì thì không được ra ngoài”
Ngọc Nghiên không có lúc nào là không trang điểm cho nên dù bất cứ khi nào, nàng luôn là người diễm lệ hoàn mỹ nhưng giờ phút này đây, cái không được hoàn mỹ của nàng chính là giọng nói của nàng.
Giọng nói của nàng không như thường mà lại tràn ngập phẫn hận cùng tức giận: “Ta phân biệt rõ mã não và hồng ngọc tủy! Chỉ có Trinh Thục là phân biệt không rõ mà thôi.
Chuyện này không liên quan đến chúng ta! Là cô hại ta!”
Hai tròng mắt Như Ý khẽ nhếch lên, khuôn mặt biểu lộ thần thái lạnh nhạt khinh thường, mơ hồ lại mang theo quật cường, nhẹ nhàng xua tay nói: “Ở trong chốn hậu cung này, chân tướng không phải thứ quan trọng.
Có rất nhiều chuyện, không có ai quan tâm đến thật giả mà điều quan trọng nhất nằm ở chỗ có người tin hay không.
Kỳ thật cô cũng giống như ta, đều là đang sợ nhưng lại sợ Hoàng thượng có tin hay không mà thôi?”
Nàng liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên qua xương cốt: “Hoặc là cô cũng có thể nói cho Hoàng thượng biết, cô rõ ràng biết chiếc vòng tay Thất bảo kia vốn là dùng hồng ngọc tủy, chứ không phải dùng mã não, nếu vậy cô nghĩ Hoàng thượng có thể tin lời cô nói hay không?”
Thân thể Ngọc Nghiên run rẩy lật bật: “Hoàng thượng sẽ không đối đãi ta như vậy, ta vì Hoàng thượng mà sinh ra ba vị Hoàng tử cơ mà! Nhất định là cô xúi giục Hoàng thượng! Là cô cho nên Hoàng thượng mới không tin ta!”
Như Ý lạnh lùng nói: “Là ta sao hay là cô tự làm tự chịu? Ngay cả ta và Ba Tang đại sư rõ ràng là không có bất cứ chuyện gì gọi là tình ngay lý gian nhưng cô vẫn làm hết mọi chuyện để đổ tội, muốn cho người ta tin rằng đó là chuyện thật”
Có nước mắt lã chã rơi xuống, Ngọc Nghiên dùng lực nâng ống tay áo mà chà lau khuôn mặt, gạt hết những giọt nước mắt sắp rơi ra, rồi tiện đà dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn thẳng Như Ý, ngưỡng mặt nói: “Cô nghĩ cô có thể xúi giục Hoàng thượng để cô có thể nhìn ta thương tâm khổ sở sao? Ta không khóc, không cho cô đạt được ý nguyện”
Bất cứ vẻ mặt nào cũng đều không thể hiện được cái khinh thường và phẫn nộ của Như Ý, ánh mắt nàng lạnh lùng như sương tuyết tháng Chạp mà nhìn xuống thân người Ngọc Nghiên: “Tất cả mọi chuyện đều do chính cô tạo lên, ngay cả đến việc xúi giục Hoàng thượng! Hoàng thượng làm như vậy cũng đã phá lệ lưu tình việc cô đã sinh dục Hoàng tử rồi”.
Như Ý dứt lời, ghét không muốn nhìn khuôn mắt dữ tợn mà khổ sở của Ngọc Nghiên nữa.
Đột nhiên Ngọc Nghiên đứng lên, nhào đến trước mặt Như Ý.
Nàng giơ cao bàn tay mà muốn tát vào Như Ý, Như Ý không tránh né, lạnh nhạt nói: “Cô muốn đánh thì cứ đánh đi nhưng nếu bàn tay rơi chạm vào khuôn mặt ta thì vị phân của cô cũng không còn nữa, ngay cả ba vị A ca của cô cũng sẽ không thể nào quay về bên cạnh cô dưỡng dục, cô hiểu rõ chứ?”
Bàn tay Ngọc Nghiên chỉ cách gương mặt Như Ý trong gang tấc, nàng run rẩy rồi tự tay tát vào khuôn mặt mình, cái tát vang dội hòa quyện vào tiếng rên rỉ thê u vô tận của nàng: “Hoàng thượng… Hoàng thượng không thể vứt bỏ thần thiếp, vứt bỏ mẫu tộc của thần thiếp! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng có thể trách phạt thần thiếp, trừng phạt thần thiếp nhưng thần thiếp cầu xin Hoàng thượng đừng giận chó đánh mèo lên mẫu tộc thần thiếp, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng!”
Như Ý chậm rãi lắc đầu, nhìn vào Ngọc Nghiên thật lâu: “Không có ai vứt bỏ cô cả, là do cô vứt bỏ chính mình, là cô vì cầu vinh sủng mà không tử bỏ thủ đoạn nào cho nên mới làm liên lụy đến mẫu tộc của cô.
Tư thông sao?” Nàng khinh thường nói: “Trong đầu của cô ngoại trừ những thứ dơ bẩn đó thì chẳng lẽ Lý triều của cô không dạy cô một chút thông minh lương thiện nào sao?”
Ngọc Nghiên liếc mắt nói: “Hoàng quý phi, cô cho rằng cô cũng là người lương thiện sao? Cô và ta đều không phải là thiện nam tín nữ* thì cần gì phải nói ra những lời khách sáo như vậy chứ? Nếu có hiệp lộ tương phùng**, ta phải dùng tâm cơ mưu kế thì cô cũng vậy mà thôi.
Nhưng ta là chi nữ tôn thất của Lý triều, ta có thể bị trách phạt nhưng thể diện tuyệt đối không thể ném đi vì thế ta mới không khóc, không để cho cô chê cười ta được”
(*Thiện nam tín nữ nghĩa là tên gọi chung của các tín đồ Phật giáo
**Hiệp lộ tương phùng nghĩa là gặp lại nơi đường hẹp – không thể buông tha, đôi bên hận thù, đôi bên đều có khúc mắc)
Ngọc Nghiên nói xong, liền không thể kìm chế mà nước mắt nóng hổi cuồn cuộn rơi xuống.
Nàng luôn tự đề cao thân phận, xem rất nặng chính mình và thể diện Lý triều cho nên nay nhắc đến chuyện này, hiển nhiên là thương tâm kinh hoảng đến cùng cực.
Nàng luống cuống tay chân mà vội lau đi nước mắt nhưng càng lau, nước mắt rơi càng nhiều, cổ tay áo của nàng ướt đẫm nước mắt.
Nàng cố gắng ngăn chặn lại cổ họng, không cho âm thanh khóc lóc kia thoát ra ngoài, nói: “Ta sẽ không khóc, sẽ không để cho cô nhìn thấy ta khóc! Sẽ không để cho cô cười cái thể diện Lý triều của ta!”
“Thể diện bị đánh mất hay không thì đều dựa vào việc làm của cô.
Cô đã thua thì phải chấp nhận hậu quả của chính mình đi”.
Như Ý nhìn Ngọc Nghiên, ngưng thần một lát rồi mỉm cười quỷ quyệt, lời nói cực nhẹ: “Kim Ngọc Nghiên, cô đoán xem, lần này vì sao bổn cung có thể thắng nhanh như vậy được chứ?”
Kim Ngọc Nghiên mở to hai mắt, giống như người chết cứng: “Cô nói cái gì?”
Như Ý vươn hai ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Ngọc Nghiên một cái: “Hiếu Hiền hoàng hậu cũng được, Tuệ Hiền Hoàng quý phi cũng thế, nếu thật sự các nàng muốn hãm hại bổn cung thì nay người cũng đã chết, mọi chuyện cũng đã xong.
Nhưng nếu các nàng ta cũng là người bị người khác xúi giục, nay các nàng đã chết hết thì bây giờ kẻ trốn ở đằng sau lưng cũng nên tự mình lên sân khấu đi.
Rốt cuộc, ngôi vị Hoàng hậu đã gần ngay trước mắt cho nên cô mới nhẫn nhịn không được, có phải không?”
Ngọc Nghiên giật mình nhìn Như Ý, hai vai không khỏi run lên.
Răng nanh Ngọc Nghiên phát ra âm thanh ma quái, nếu không phải nhờ có Tiến Trung nhanh tay lẹ mắt đè nàng lại thì nàng đã nhịn không được mà lao người tới Như Ý rồi.
Ngọc Nghiên lạnh lùng nói: “Cô nói bậy! Cô nói bậy bạ gì đó!”
Đúng là chỉ là nói bậy, Như Ý làm gì có bằng chứng, duy nhất chỉ có một chút dấu vết là lúc Hiếu Hiền hoàng hậu trước khi chết, có lớn tiếng hô hào vài câu.
Như Ý cũng lười biếng tốn nhiều miệng lưỡi với nàng cho nên đang định quay vào trong điện thì đã thấy Ba Tang đại sư mặc y phục màu hồng, cầm trong tay một chuỗi Phật châu, thần thái tường hòa, chậm rãi bước lên bậc thang Dưỡng Tâm điện.
Như Ý gật đầu thi lễ: “Đại sư mạnh khỏe”
Trong mắt Ba Tang đại sư có cái mỉm cười đạm bạc mà trong veo: “Nhờ có Hoàng quý phi tích phúc cho nên hết thảy mạnh khỏe”
Như Ý liếc mắt nhìn thấy Ngọc Nghiên đang che mặt mà khóc nức nở: “Có Phật pháp đại sư phù hộ, ác ma không thể xâm phạm”
Ba Tang đại sư mỉm cười: “Khương nữ bất thượng duyên hoa, tự sơ mai chi ánh đạm nguyệt.
Thiện sư bất lạc không tịch, nhược bích chiểu chi thổ thanh liên*”
Như Ý hiểu ý, đôi mắt chợt lóe lên một tiếu ảnh sáng sủa như ánh mặt trời: “Thiền sư không rơi trống vắng như bích chiếu chi phun thanh liên.
Dù cho bị giam trong nước bùn nhưng vẫn không thể nhiễm bẩn”.
Nàng hạ thấp thân người, hòa nhã nói: “Vì sao giờ này đại sư vẫn còn đến Dưỡng Tâm điện vậy?”
Ba Tang đại sư mỉm cười ôn nhu, thái độ thanh tao lịch sự nói: “Tết Trung thu cũng đã qua cho nên mới đến đây chào từ biệt Hoàng thượng”
Như Ý hơi buồn bã nói: ‘Trong cung dơ bẩn, không phải là đất để đại sư thanh tu”
Ba Tang đại sư mỉm cười nói: “Tuy rằng tu hành là việc khổ hàn nhưng tự có thanh tịnh Đại Tự Tại”.
Đại sư nghiêng mặt, nhìn Ngọc Nghiên bằng ánh mắt vô cùng thương xót mà hiền hòa: “Ngươi có một dung mạo xinh đẹp nhưng lại không có được tâm hồn mĩ lệ.
Ngươi có được con cái, có gia tộc, có tương lai nhưng vì sao ngươi không thể thanh tịnh an nhiên tự tại chứ? Nếu ngươi không giác ngộ thì tội nghiệt của ngươi sẽ kéo dài lên đến trên người con cái của người, bọn họ sẽ nhận lấy nghiệp báo của mẫu thân mình”
Ánh mắt hẹp dài mà mĩ lệ của Ngọc Nghiên thể hiện sự khinh thường, đôi môi kiều diễm của nàng phun ra một bãi nước miếng xuống đất, hành động đó của nàng tỏ sự phẫn hận và bất mãn của nàng.
Ba Tang đại sư khoan dung mỉm cười, rồi nhìn Như Ý nói: “Hoàng quý phi, con đường về sau của nương nương vẫn còn rất xa, hiểm trở cũng còn rất nhiều, ngày ấy nương nương đã hỏi ta thiền là cái gì, kỳ thật viên Minh Thanh tịnh chính là thiền, thiền không phải là tê liệt, không phải không biết cái gì, nghe được hết thảy những thanh âm động tác bên ngoài nhưng trong tâm hiểu rõ, không chút lo lắng, không chút cố chấp mà an hòa bình ổn.
Như vậy, cho dù có ai muốn quấy nhiễu nương nương thì cũng chẳng quấy nhiễu được bởi vì nương nương không có sơ hở”
Hai tay Như Ý tạo thành chữ thập: “Đa tạ đại sư chỉ điểm”
Ba Tang đại sư mỉm cười: “Ta cũng chỉ là chỉ điểm một chút mà thôi.
Mấy ngày ở Vũ Hoa các, ta đã biết tuy rằng Hoàng quý phi nương nương hay đến Vũ Hoa các nhưng cũng chỉ cầu mọi chuyện trong cung, từ trước đến nay không cầu cho mình, kỳ thật nương nương không tin vào thần Phật”
Như Ý bật cười: “Ánh mắt đại sư thông suốt, đã bị đại sư nhìn thấu.
Bổn cung không tin thần Phật mà chỉ tin vào bản thân mình có thể làm được mọi việc”
Ba Tang chăm chú nhìn nàng giây lát: “Hoàng quý phi nương nương, sẽ có một ngày nương nương sẽ cảm thấy, thần Phật không phải không có linh nghiệm, sẽ có lúc nương nương sẽ ký thác tâm ý vào nơi đó để tìm chút an ủi cho những ngày dài mà thôi”
Ba Tang đại sư muốn nói thêm thì Lý Ngọc đã đi ra, tươi cười nói: “Đại sư, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ đại sư, mời đại sư vào”
Như Ý thấy Ba Tang đại sư đi vào trong điện, lẳng lặng nhìn Tiến Trung đưa Ngọc Nghiên trở về rồi nàng cũng rời đi.
Nàng không ngồi trên liễn kiệu, cũng không muốn cho người hầu hạ đi theo, ngay cả Tam Bảo và Lăng Chi cũng không cho đi cùng, nàng cô đơn độc hành, càng thích hợp với tâm cảnh của Như Ý lúc này.
Ngũ vị tạp trần*.
Nàng không nói nên lời, chỉ yên lặng đi về phía trước, nàng muốn làm cho cái mãnh liệt mà mê man, đau đớn trong lòng biến mất đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới phát hiện có một thân ảnh đi theo sát sau người nàng, thân ảnh này giống như hình bóng của nàng, chưa từng rời xa nàng.
Nàng quay đầu lại thì thấy Lăng Vân Triệt đứng ở phía sau, nàng thản nhiên hỏi: “Khanh đi theo bổn cung làm gì?”
(*Ngũ vị tạp trần nghĩa là năm vị: mặn, đắng, chua, cay ngọt; ý nghĩa là có nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả)
Lăng Vân Triệt theo sau Như Ý cách xa ba bước, hắn nói: “Vi thần vốn định cùng Tiến Trung công công hộ tống Gia quý nhân hồi cung nhưng lại thấy tâm tình nương nương không tốt cho nên vi thần không thể khuyên giải cho nên chỉ lẳng lặng đi theo phía sau thôi ạ”
Như Ý miễn cưỡng nói: “Vậy thì tại sao không đi ở phía trước cầm đèn mà lại đi ở phía sau?”
Mi mục hắn trong veo mà tươi cười như là ánh trăng thanh đạm ở phía chân trời: “Chính nương nương mới là người hiểu rõ con đường phía trước nên đi về hướng nào cho nên vi thần chỉ cần đi ở phía sau là được rồi, vì con đường nương nương đã đi qua, nương nương không cần quay đầu lại làm gì nữa”
Như Ý mỉm cười: “Được rồi.
Tâm cảnh của bổn cung giờ phút này không thích có người hầu hạ bên cạnh quá gần nhưng nếu đi một mình, tịch mịch quá cũng lo sợ không yên.
Có khanh bên cạnh thì cũng tốt lắm”
Vân Triệt không cần phải nhiều lời nữa, chỉ yên lặng đi theo phía sau.
Đi đến trước cửa Dực Khôn cung, ánh sáng lồng đèn cung đình chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Như Ý, lúc này hắn mới hỏi nhỏ: “Vì sao cái thể hiện trên gương mặt của nương nương lại giống với vi thần năm đó vậy?”
“Cái gì năm đó?”
“Giống như là vi thần đã hiểu rõ đã mất đi Yến Uyển”
Như Ý cảm thấy hắn là người sâu sắc cho nên nhẹ giọng nói: “Khanh nói không sai, bổn cung đúng là như vậy.
Bổn cung có được một thứ cực kỳ quan trọng nhưng cũng mất đi một thứ quan trọng phi thường khác.
Được mất như vậy, đối với một nữ nhân mà nói, kỳ thật mất nhiều hơn được”.
Vân Triệt cười khổ, chắp tay thi lễ nói: “Vi thần chỉ hy vọng, về sau nương nương luôn được an thuận, trải qua được mưa gió”
Có cái chớp mắt cảm động giống như nước sông mãnh liệt, nguyên lai vẫn còn có một người thân thiết với mình như vậy.
Nàng chợt mỉm cười, hiểu rõ thân phận của mình trong giờ phút này: “Lăng Vân Triệt, Giang Dữ Bân đã xin bổn cung cầu cưới Nhị Tâm.
Tuổi của khanh cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ khanh cũng đã có tiền đồ, khanh có muốn cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp không? Bổn cung có thể vì khanh mà an bài, cầu cưới một thục nữ”
Thần tình Vân Triệt ảm đạm: “Nương nương quan tâm.
Vi thần thích tự do tự tại hơn, không nghĩ đến chuyện gánh vác gia thất”.
Hắn dừng lại: “Có thể ở bên cạnh Hoàng thượng và nương nương thì đã là phúc khí của vi thần rồi”
Như Ý hơi gật đầu, ngửa đầu nhìn ánh trăng: “Ngay cả chính mình có thể cảm thấy có phúc khí thì đó mới đúng là phúc khí”
Cũng nhờ còn trẻ cho nên cái tổn thương ngoài da thịt của Nhị Tâm cũng dần dần lành lặn lại, chỉ là gân cốt bị thương cho nên chiếc chân trái của nàng vẫn còn bị thương.
Giang Dữ Bân lo lắng ngày đông rét lạnh mà làm tổn thương nguyên khí cho nên một ngày ba lượt đem thuốc và đồ bổ đến cho Nhị Tâm dùng.
Giang Dữ Bân rất là tận tâm, Nhị Tâm tuy có thể đứng dậy nhưng vẫn không thể bước đi như thường cho nên Nhị Tâm luôn thấy khổ sở trong lòng, không biết đã khóc bao nhiêu lần.
Mỗi lần như vậy cũng đều có Giang Dữ Bân an ủi nàng: “Chỉ cần người không có việc gì là được, đi đường chậm một chút thì có gì quan trọng chứ?”
Ngoại trừ Giang Dữ Bân, Lý Ngọc mỗi khi rãnh rỗi cũng thường đến thăm Nhị Tâm, hắn chỉ đứng bên cạnh không nói một lời mà chỉ ngắm nhìn thật lâu.
Như Ý thấy lạ nên có hỏi, Lý Ngọc xúc động rơi lệ: “Nô tài và Nhị Tâm quen biết nhiều năm, thấy nàng ấy là một cô nương hoạt bát dễ thương, ai giờ lại bị tra tấn thành bộ dạng này”.
Hắn quỳ xuống, nói: “Nương nương, nương nương đừng cho Nhị Tâm ở lại trong cung nữa.
Cả đời này của chúng ta đều không được đi ra ngoài cung, xin nương nương hãy cho Nhị Tâm xuất cung đi”
Tâm ý của Lý Ngọc cũng không phải là tâm ý của chính mình sao? Đáy lòng của nàng liền sinh ra một tia khao khát, nếu chưa bao giờ tiến cung, nếu có thể xuất cung thì thật tốt biết bao.
Cuộc sống ngoài cung thế nào, nàng chưa bao giờ thấy được nhưng chắc chắn sẽ không bị bao vây xung quanh những bức tường hồng như vậy.
Tâm ý Như Ý và Giang Dữ Bân kiên định nặng nề.
Nhị Tâm e ngại cái tàn phế của mình, sợ làm liên lụy Giang Dữ Bân cho nên luôn nói: “Bây giờ huynh được Thái y viên coi trọng, muốn một người vợ tốt thì rất dễ dàng, bây giờ muội đã già, chân lại tàn phế như vậy, muội gả cho huynh thật không xứng”.
Cho dù Nhị Tâm có nói gì, Giang Dữ Bân không chịu buông tay mà càng ngày Giang Dữ Bân càng cuồng dại, Như Ý lại nhiều lần khuyên giải, cuối cùng Nhị Tâm cũng chấp nhận.
Ngày xuất giá tứ hôn đó, tất nhiên cả lục cung kinh động, từ Lục Quân cho đến cung nhân, ai ai cũng đều đến đưa tiễn.
Thứ nhất là vì đây là tứ hôn mà Hoàng đế ban tặng, Như Ý lại là phi tần có chức vị cao nhất trong lục cung; thứ hai Nhị Tâm là tâm phúc bên cạnh Như Ý nhiều năm, khi bị đưa đến Thận hình tư chịu hình phạt nhưng vẫn tuyệt đối không bán đứng chủ thượng, ai ai cũng khâm phục nàng trung nghĩa quả cảm, tất nhiên là hâm mộ không hết.
Cho nên ngày đó náo nhiệt như ngày của một cách cách xuất giá bình thường.
Như Ý luôn dặn dò Giang Dữ Bân phải đối xử tốt với Nhị Tâm, mỗi lần dặn dò là luôn nghẹn ngào, vẫn là Lục Quân bước lên đỡ nói: “Hoàng quý phi vui mừng quá mức, ngày lành như vậy sao có thể khóc như vậy được chứ? Thôi để thần thiếp che khăn voan cho Nhị Tâm”
Lục Quân nể mặt như vậy, cũng bởi vì Ngọc Nghiên đã rơi vào thế nghèo nàn, cũng như muốn làm thỏa mãn tâm ý của Hoàng đế.
Hải Lan và Ý Hoan xưa nay có giao hảo cùng với Như Ý cho nên vui mừng tiễn Nhị Tâm xuất cung.
Rốt cuộc cũng đến cửa cung, Như Ý cũng không thể ra ngoài, chỉ có Lý Ngọc đi theo làm bạn.
Lý Ngọc nói: “Ta và Nhị Tâm có quen biết từ trước, quen biết lúc còn thời hàn