Yến Uyển im lặng thật lâu rồi nhìn về phía màu xanh đen xa xôi ở phía chân trời, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ mới vừa nói đụng phải cái bình men gì vậy nhỉ?”
Ngọc Nghiên đứng ngoài A ca sở bồi hồi thật lâu, buồn bã mà không thể đi vào được, vừa vặn Lục Quân có đi ngang qua, Ngọc Nghiên cũng không để ý mà quay mặt đi, giả vờ như không thấy.
Ngược lại Lục Quân là người tình cảm, liền lên tiếng: “Sao Gia quý nhân lại đứng ở đây?”
Ngọc Nghiên hành lễ qua loa một cái, quật cường nói: ‘Thuần quý phi nương nương muốn chỉ trích tần thiếp tự tiện rời cung sao? Hoàng thượng đã quở trách tần thiếp, nói tần thiếp không có việc gì thì không được rời khỏi cung nhưng Cửu A ca của tần thiếp thân thể yếu đuối bất an cho nên tần thiếp đến A ca sở thăm Cửu A ca một chút cũng không được sao?”
Khả Tâm khó chịu nói: “Gia quý nhân cũng là người đã từng có ngôi vị quý phi, cùng nhau giải quyết lục cung, tất nhiên cũng biết quy củ của tổ tông.
Thăm A ca đều có ngày an bài, không phải ai ai cũng có thể đến A ca sở được”
Lục Quân vội giữ Khả Tâm lại nói: ‘Gia quý nhân, ma ma hầu hạ Cửu A ca vẫn theo bên cạnh muội, ta nghĩ ma ma cũng sẽ chăm sóc tỉ mỉ cho Cửu A ca, muội cứ yên tâm đi”
“Đám nô tài đê tiện!” Ngọc Nghiên liếc mắt nói: “Một ngày không đánh không mắng thì sẽ không biết trời cao đất dày gì, bây giờ đã rời khỏi Khải Tường cung nhưng nếu ta không quan sát thì lại không chăm sóc chiếu cho Cửu A ca” Ngọc Nghiên cười lạnh nói: “Thuần quý phi cũng là người đã có con, tuy rằng hài tử của mình không được giáo dưỡng tốt nhưng cũng không cần như vậy đối với hài tử bên ngoài.
Nếu hài tử của mình không được quan tâm chu đáo thì ai biết được ngày sau sẽ còn có ý đồ đen tối gì nữa chứ”
Lục Quân là người ôn hòa, bây giờ lại nghe lời chỉ trích hài tử của mình, nhất thời không thể nhẫn nhịn được cho nên liền nói: “Lời này của Gia quý nhân không sai! Nếu người mẹ làm điều bất chính thì báo ứng sẽ nằm trên người đứa con.
Đáng lý ra giờ đây Cửu A ca nên ở lại bên cạnh quý nhân chăm sóc mới đúng chứ không phải chịu khổ như vậy!”
Ngọc Nghiên tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, đang muốn cãi lại thì chưởng sự thái giám Đồ cổ phòng đưa vật đến, hắn thấy Lục Quân cho nên liền vội xu nịnh nói: ‘Thuần quý phi nương nương vạn phúc kim an, Gia quý nhân an hảo”
Khả Tâm nói: “Gia quý nhân chỉ biết chê cười người bên ngoài mà không biết bản thân mình nên làm cái gì.
Nếu không có nương nương lo liệu, thì chỉ sợ ngay cả việc an chẩm ngọc khí, Cửu A ca cũng chẳng có.
Có thể trông cậy vào một vị ngạch nương như Gia quý nhân thì được gì chứ?”
Ngọc Nghiên thấy người tới, cũng không tiện ở lâu, hầm hừ nói: “Đừng giả mù sa mưa! Sở tác sở vi* của các ngươi, ta đều không biết gì sao?” Dứt lời, nàng liền phẩy tay áo rời đi.
(*Sở tác sở vi là hành động đã được thực hiện)
Lục Quân liên tục cười khổ: “Ta biết bản tính của ta là vậy cho nên cũng muốn hài tử an phận thủ thường, tính tình Gia quý nhân như vậy nhưng sao lại có kết cục như vậy chứ?”
Khả Tâm nói: “Người đang làm việc gì, ông trời cũng đang dòm ngó.
Nương nương cũng nên nói cho Hoàng thượng biết, Gia quý nhân tự tiện ra cung, chống đối nương nương”
Lục Quân xoa huyệt thái dương, nói: “Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, ta tội gì cần phải ép người ta như vậy chứ? Ta cũng cảm thấy đáng thương cho tâm địa của một người ngạch nương”.
Lục Quân nói xong rồi dựa vào tay Khả Tâm mà rời đi.
Chưởng sự thái giám Đồ cổ phòng liền đem bình ngọc đưa vào trong phòng Cửu A ca, đặt gần bên gối của hắn rồi dặn dò nhũ mẫu nói: “Đây là lệnh của Thuần quý phi, ngọc khí phải đặt ở gần Cửu A ca, lấy làm ninh thần an chẩm và đừng đặt ở nơi khác”
Đám nhũ mẫu thấy Ngọc Nghiên thất sủng cho nên cũng không chú ý đến Cửu A ca, miệng đáp ứng nhưng lại miễn cưỡng.
Đến ban đêm, đám nhũ mẫu càng thêm lười biếng, trong đó có một người tên là Trần ma ma nói: “Thái y nói phải cho Cửu A ca uống thuốc nhưng thuốc kia lại quá đắng, Cửu A ca vừa ngụm một chút thì liền phun ra ngoài cho nên chúng ta phải uống thuốc kia để thuốc hòa theo sữa để đút cho Cửu A ca uống”
Một ma ma khác tên là Lý ma ma nói: “Loại thuốc này còn đắng hơn hoàng liên, Cửu A ca sợ đắng không uống được, chẳng lẽ chúng ta không phải là người mà không biết đắng sao? Ta uống một chút thì liền nhổ ra ngoài, A di đà Phật, cho dù uống thêm chén mật mà vẫn còn thấy đắng”
Trần ma ma cười nói: “Nguyên lai tỷ tỷ cũng giống như ta”.
Đang nói thì Cửu A ca lại khóc rống lên, Trần ma ma phiền chán nói: “Sớm cũng khóc, tối cũng khóc, không cho người khác nghỉ ngơi mà.
Hắn khóc không biết mệt nhưng chúng ta lại thấy mệt trước”
Lý ma ma xua tay nói: “Được rồi, được rồi, vẫn nên đi nhìn một chút đi.
Gia quý nhân là người nóng tính, coi chừng nàng ta nghĩ chúng ta khắt khe với Cửu A ca.
Buổi sáng hôm qua nàng ta có tới thăm Cửu A ca, lại thấy Cửu A ca gầy ốm cho nên cũng đã quở trách chúng ta rồi”
Trần ma ma cười lạnh nói: “Nàng ta đâu còn là Gia quý phi đâu, bây giờ đã là Gia quý nhân, kém một chứ chính là một trời một vực.
Mỗi lần đến đều đánh gà mắng chó, ta thấy Cửu A ca trở nên như vậy cũng là vì người ngạch nương mà thôi”.
Nàng nói xong liền ngáp một cái: “Trưa nay Cửu A ca khóc lóc không ngừng, ta cũng chẳng ngủ được chút nào nên ta đi ra phía sau ngủ một chút đây, tỷ tỷ ra trước nhìn Cửu A ca đi”
Lý ma ma đáp ứng một tiếng, cởi bỏ quần áo của Cửu A ca rồi cho uống thuốc, lại thấy Cửu A ca không uống được thuốc, liền nhíu mày rồi ôm hắn lên giường, vỗ vài cái cho hắn ngủ rồi chính mình cũng nằm trên giường ngủ theo.
Đêm dài yên tĩnh, nến đỏ cũng dần dần tàn theo, Cửu A ca khóc rồi cũng thấy mệt mỏi mà thiếp đi một chút.
Bình ngọc trên bàn chợt lộ ra một chút ánh sáng, lại có tiếng sột soạt vang lên trong đêm lặng, giống như âm thanh quỷ dị.
Bỗng nhiên bình ngọc lung lay vài cái, quay tròn trên mặt bàn rồi đụng hai cái bình thanh ngọc ở hai bên rồi loảng xoảng rơi xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên vang dội.
Cửu A ca chợt nghe tiếng động cực lớn này, tê tâm liệt phế mà khóc lên.
Lý ma ma cũng bừng tỉnh, liền xoa mắt thì thấy một con chuột xám bò qua, Lý ma ma giơ cây chổi lên xua đuổi đi nói: “Đúng là xui xẻo, đang tốt lành thì lại con chuột phá đám”.
Lý ma ma nói xong thì lại liên lục xuýt xoa đáng tiếc: “Bình ngọc đẹp như vậy mà đã bị vỡ nát, thật là đáng tiếc”
Lý ma ma vội vàng thu dọn, lại thấy Cửu A ca không còn khóc nữa thì mới lại vỗ vài cái, ai ngờ sắc mặt Cửu A ca xanh mét, đôi mắt trợn trắng, bụng có chút giật giật, cả người toát ra mồ hôi lớn như hạt đậu, tiếng khóc ngày càng yếu đi.
Lý ma ma có chút hoảng hốt, vội gọi Trần ma ma không ngừng, hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt mũi Cửu A ca đã trắng bệch, tay chân cũng không còn động đậy, hai người vội lao ra ngoài tri hô: “Thái y, thái y, Cửu A ca không tốt rồi!”
Lúc Thái y chạy tới thì Cửu A ca đã ngừng thở, lúc Hoàng đế chạy đến A ca sở thăm hỏi thì đã thấy Ngọc Nghiên khóc lóc sướt mướt, ôm chặt xác chết lạnh lẽo của Cửu A ca mà không chịu buông tay.
Tóc tai nàng bù xù mà ngồi dưới đất, giống như trong lúc ngủ mơ mà bừng tỉnh, trên mặt thống khổ đáng thương không thôi.
Hoàng đế thấy nàng như thế, cũng có vài phần thương hại, vội gọi Tiến Trung và Dục Hô đỡ Ngọc Nghiên đứng lên.
Hoàng đế nhìn nhũ mẫu cả giận nói: “Đang tốt lành, các ngươi sao lại chăm sóc A ca đến nước này chứ?”
Qùy trên mặt đất là viện phán Tề Lỗ thái y của Thái y viện, hắn vội nói: “Hoàng thượng, Cửu A ca vốn là cảm mạo, lại hay khóc lóc, tâm phế yếu ớt, đột nhiên nghe tiếng bình ngọc vỡ cho nên chịu không được hoảng sợ mà ngất lịm chết đi”
Hoàng đế nhìn mãnh vỡ của bình ngọc trên mặt đất: “Đang tốt lành, sao bình ngọc lại rơi xuống như vậy chứ? Có phải các ngươi không cẩn thận không?”
Lý ma ma bị dọa cuống quít mà vội trả lời: “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội.
Bình ngọc này là được người ở Đồ cổ phòng đưa tới vào lúc hoàng hôn hôm nay, nói Thuần quý phi đưa tới để ninh thần an chẩm.
Nô tỳ đang dỗ cho Cửu A ca ngủ, không biết sao trong lòng lại có con chuột mà chạm vào chiếc bình ngọc cho nên mới kinh hách đến Cửu A ca như vậy ạ”
Trần ma ma cũng liều mạng dập đầu nói: “Hoàng thượng, đám nô tỳ không dám nói dối, đúng là A ca đang ngủ ngon lành, ai ngờ lại có súc sinh như vậy chạy vào làm hại ạ”
Tề Lỗ nói: “Cửu A ca vốn có chi chứng cảm mạo, thêm việc từ lúc còn trong bụng mẹ lại luôn gầy yếu cho nên nghe không được tiếng động mạnh.
Mấy ngày nay Thái y viện cũng cho Cửu A ca uống thuốc, nhưng vi thần vừa mới kiểm tra thì Cửu A ca cũng chẳng uống được bao nhiêu thuốc cho nên bệnh tình lại nặng thêm, lại chịu sự kinh hách cho nên mới không đợi được Thái y đến ạ”
Hoàng đế kinh sợ, liền quát: “Vì sao Cửu A ca đang bị phong hàn mà lại không cho uống thuốc? Thuốc của A ca đâu rồi?”
Trần ma ma và Lý ma ma hoảng sợ mà nhìn nhau: “Chén thuốc quá đắng, tiểu A ca không uống được nhiều cho nên, cho nên…”
Tề Lỗ nói: “A ca tuổi còn nhỏ, uống không được thuốc đắng cũng là điều dĩ nhiên, nhũ mẫu có thể tự uống thuốc, thuốc sẽ hòa vào sữa tươi cho A ca uống, cũng là đều giống nhau.
Nhưng vi thần có xem thân thể của Cửu A ca thì có thấy các nhũ mẫu cũng không uống thuốc của A ca, chắc là vì sợ thuốc quá đắng cho nên các nhũ mẫu không chịu uống thuốc”
Ngọc Nghiên nghe như vậy, ánh mắt dại ra, xoay chuyển hai vòng rồi giao Cửu A ca cho Dục Hô, rồi nổi điên xông lên đánh hai nhũ mẫu: “Các ngươi đúng là người có lòng dạ hiểm độc, xưa nay đều không chăm sóc chiếu cố Cửu A ca! Bây giờ mới hại chết Cửu A ca của ta!”.
Nàng hận đến cực điểm, xuống tay rất mạnh, giống như một mẫu thú điên cuồng mà giơ móng vuốt giết kẻ thù, đám nhũ mẫu cũng không dám tránh nè mà chịu đựng móng tay của nàng cào xét chảy máu đầy mặt, chật vật không thể chịu nổi.
Hoàng đế thật sự nhìn không được, phất tay ý bảo người kéo Ngọc Nghiên lại, Trần ma ma nhịn không được liền nói: “Lúc này Gia quý nhân trách phạt nô tỳ, nô tỳ không dám cãi lại, chỉ là cũng do quý nhân có ý niệm hại người khác mà thôi, Cửu A ca đang chăm sóc tốt bên cạnh quý nhân, không phải do quý nhân mỗi lần đến A ca sở đánh gà mắng chó cho nên trong cung hỗn độn mà khiến chuột chạy đến sao?”
Ngọc Nghiên khóc lóc, Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Làm sai mà lại còn dám già mồm! Lý Ngọc, hai tiện tỳ này
chăm sóc Hoàng tử không tốt, khiến Cửu A ca chết yểu, lập tức đưa ra ngoài đánh nát tay chân rồi sau đó ban chết”
Ngọc Nghiên thấy đám nhũ mẫu bị đưa ra ngoài rồi nàng ôm chân Hoàng đế khóc lóc nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng! Thuần quý phi không có ý tốt lành, nàng ta vẫn nghi ngờ thần thiếp châm ngoài Đại a ca và Tam a ca bị thất sủng cho nên mới đưa bình ngọc đến hãm hại Cửu A ca, Cửu A ca của tần thiếp chết thật oan uổng!”
Hoàng đế xua tay nói: “Được rồi.
Chiếc bình ngọc này trẫm cũng đã xem qua, đây là cống phẩm của Lý triều đưa tới, Thuần quý phi không có nhúng tay chân vào cái này.
Nếu Thuần quý phi có sai thì cũng là do quan tâm quá mức con của nàng mà thôi.
Trẫm mới nhìn bộ dáng của hai nhũ mẫu, nghĩ cũng là vì bình thường nàng đối đãi với họ không tốt cho nên họ mới dám sơ sót Cửu A ca như vậy.
Đừng khóc nữa, dù sao nàng vẫn còn Vĩnh Thành và Vĩnh Tuyền cơ mà”
Ngọc Nghiên khóc đến khàn cả giọng, quỳ gối xuống đất nói: “Hoàng thượng, tần thiếp chặng sợ có sai nhưng chuyện tần thiếp yêu thương con cái là không có sai! Tần thiếp đã nhiều năm bên cạnh Hoàng thượng như vậy, toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng, vì Hoàng thượng sinh dục Hoàng tự.
Nay tần thiếp mất đi con nhỏ, nếu không có Hoàng thượng bên cạnh thì tần thiếp sống còn có ích gì cơ chứ!” Nàng dứt lời, liền bò đến chân tường rồi đập đầu vào tường.
May mắn có Lý Ngọc nhanh tay lẹ mắt, liền kéo nàng lại.
Hoàng đế thấy nàng như vậy, vừa thấy tức giận mà lại vừa thấy thương hại, liền lệnh cho Tề Lỗ: “Gia quý nhân thương tâm quá độ, khanh cho nàng ta chút thuốc an thần đi”.
Tề Lỗ đáp ứng, Hoàng đế lại nói: “Lý Ngọc, đưa Gia quý nhân hồi cung, thông báo đến Nội vụ phủ chuẩn bị tang sự của Cửu A ca”.
Hắn dứt lời, liền vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh lẽo của Cửu A ca, khóe mắt chợt lóe lên một tia lệ quang rồi hắn mệt mỏi đi ra bên ngoài.
Cửu A ca đột nhiên chết yểu làm cho Ngọc Nghiên thương tâm quá độ, không nói nên lời.
Vì do Ngọc Nghiên thất sủng cho nên Cửu A ca vẫn chưa đặt tên, lúc này Hoàng đế cũng khổ sở, liền ra lệnh Cửu A ca chôn vào viên tẩm của Đoan Tuệ Hoàng thái tử, hết thảy dựa vào thân phận quận vương mà thực hiện tang lễ.
Mà mỗi lần Hoàng đế nhìn thấy Ngọc Nghiên thì đều nghi ngờ Lục Quân ám hại Cửu A ca cho nên Hoàng đế cũng lạnh nhạt Lục Quân, lại càng ít đến Chung Túy cung.
Lục Quân khổ sở, không nói nên lời, chỉ phải lôi kéo Như Ý khóc lóc mà nói: “Hoàng quý phi nương nương phải thay thần thiếp làm chủ.
Bình ngọc kia đúng là do thần thiếp đưa tới nhưng ai ngờ lại có súc sinh kia bò đến.
Hoàng thượng đau lòng Cửu A ca nhưng cũng không thể để thần thiếp chịu cái oan ức này được”
Tuy rằng Như Ý không tin Lục Quân hãm hại Cửu A ca nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ đành phải an ủi: “Thuần quý phi đừng quá thương tâm, Hoàng thượng cũng là đau lòng Cửu A ca, lại sợ Gia quý nhân thương tâm mà lại sinh sự bát nháo cho nên mới tạm thời lạnh nhạt tỷ tỷ mà thôi”
Lục Quân khóc lóc nói: “Thần thiếp cũng biết như vậy nhưng mà Hoàng thượng là người nửa tin nửa ngờ, từ trước đến nay đều không hoàn toàn tin tưởng chúng ta.
Tốt xấu gì thần thiếp cũng đã phụng dưỡng Hoàng thượng hơn mười năm, vì Hoàng thượng mà sinh nhi dục nữ nhưng rốt cuộc lại không có được sự tin tưởng, vậy ngày sau thần thiếp sẽ như thế nào đây? Khó trách ngay cả hài tử của thần thiếp mà thần thiếp cũng không thể bảo vệ được”
Lời nói thương tâm của Lục Quân lại làm cho Như Ý cảm thấy đau đớn, nguyên lai nàng cùng người bên ngoài đều giống nhau, đều không có được sự tin tưởng hoàn toàn của Hoàng đế.
Yến Uyển ở bên cạnh khuyên nhủ: “Thuần quý phi nhìn thấy thông thấu thì đừng quá khổ sở như vậy, Hoàng đế đối đãi với quý phi như vậy thì cũng đối với Gia quý nhân như thế”.
Nàng thở dài không thôi: “Có lẽ ngoại trừ Hiếu Hiền hoàng hậu thì chẳng còn ai có thể ở được trong lòng Hoàng thượng”
Lục Quân nghe vậy lại càng thêm bi thương: “Như vậy cả đời này của ta đến cùng là vì cái gì? Không thể che chở cho con cái, ân tình không được lâu dài, ngoại trừ cái thân phận quý phi này thì ta chỉ là chiếc bóng cô đơn mà thôi.”
Đáy lòng Như Ý lạnh lẽo, nghi hoặc cùng với Lục Quân, cả đời này vất vả truân chuyên, đay khổ giãy dụa cầu xin, đến cùng là cầu được cái gì?
Tuy rằng Hoàng đế không thích việc Ngọc Nghiên hãm hại Như Ý nhưng thấy nàng vì việc con chết yểu mà lại thương tâm như vậy cho nên hắn cũng thấy thương hại.
Lý triều nghe tin Cửu A ca chết no cho nên cũng viết thư tỏ vẻ an ủi, Hoàng đế cũng không thể không nể mặt mũi của Lý triều, ngay cả Như Ý cũng khuyên nhủ: “Dù sao vẫn còn có tình cảm ngày xưa, lại còn có Vĩnh Thành và Vĩnh Tuyền, Hoàng thượng cũng nên an ủi Gia quý nhân đi”
Lý Ngọc nói: “Gia quý nhân cũng đã 37 tuổi rồi, tận mắt chứng kiến ấu tử mất đi, chỉ sợ về sau không thể sinh hạ được Hoàng tử nữa rồi”
Lúc đó Giang Dữ Bân đang ở bên cạnh Như Ý mà chẩn mạch cho Như Ý, nghe được những lời này của Lý Ngọc, rồi lại thấy Hoàng đế rời đi thì mới cười lạnh: “Lý công công cẩn thận, vừa làm được người tốt, lại vừa nhắc nhở Hoàng thượng, Gia quý nhân giờ đây cũng đã lớn tuổi”
Như Ý mỉm cười: “Vậy khanh hãy nói cho bổn cung nghe xem, khanh đã làm điều gì?”
Giang Dữ Bân cười nói: “Đúng là chuyện gì cũng không thể qua mắt được Hoàng quý phi.
Vi thần làm không được chuyện nhẫn tâm mà hãm