Lúc Như Ý ngủ trưa tỉnh dậy thì đã thấy nhũ mẫu ôm Vĩnh Cơ tới tìm nàng.
Tiếng gọi của đứa con khiến cho tâm ý người làm mẹ như Như Ý cảm thấy xúc động.
Như Ý ôm lấy Vĩnh Cơ mà nghe hắn tập nói bi bô: “Ngạch nương, ngạch nương”.
Một lát sau lại nhếch môi kêu lên: “Ngũ ca ca, Ngũ ca ca”
Vĩnh Kỳ luôn đối đãi tốt với người ấu đệ này, rãnh rỗi là cứ tới thăm Vĩnh Cơ.
Như Ý nghe Vĩnh Cơ gọi như vậy liền hỏi Tam Bảo: “Vì sao hai ngày nay Ngũ a ca chưa đến đây vậy?”
Tam Bảo vội nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Ngũ a ca cùng Thái hậu sao chép kinh Phật ạ”
Như Ý nhẹ nhàng đung đưa Vĩnh Cơ trong lòng, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Ngũ a ca thường ở bên cạnh Thái hậu sao?”
Tam Bảo nói: “Cũng không phải là thường xuyên mà chỉ ngẫu nhiên thôi ạ.
Thái hậu thường cho các a ca đến Từ Ninh cung nói chuyện hoặc là sao chép kinh Phật.
Không có Ngũ a ca thì có Lục a ca ạ”
Mọi người đều biết chuyện Thái hậu yêu thích những đứa con của Thuần quý phi Tô Lục Quân sinh ra, Lục a ca bộ dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, thập phần hoạt bát cũng khiến cho người ta yêu thích.
Như Ý mỉm cười nhẹ nhàng, bây giờ trong mắt Thái hậu cũng đã để ý đến các A ca khác.
Như Ý hỏi: “Không ai thấy chứ?”
Tam Bảo vội nói nhỏ nhẹ: “Không ai thấy.
Du phi nương nương và Ngũ a ca đều bị Hoàng thượng lạnh nhạt cho nên không ai để ý đến động tĩnh của Diên Hi cung”
Dung Bội giật mình: “Sao bây giờ Thái hậu cũng để ý đến Ngũ a ca chứ? Không phải lúc trước Thái hậu vẫn luôn để ý đến chuyện Ngũ a ca mang danh phận con nuôi của nương nương sao ạ?”
Như Ý liếc mắt nhìn Dung Bội nói: “Hỏi mà không động não gì cả, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi”
Dung Bội suy nghĩ rồi nói: “Ai gia! Nô tỳ hiểu rồi.
Ngày đó Ngũ a ca suy nghĩ chuyện Đoan Thục trưởng công chúa mà khiến cho Hoàng thượng trách mắng nhưng lại nhận được yêu thích của Thái hậu”
Như Ý nhẹ nhàng vỗ về Vĩnh Cơ trong lòng, nói: “Đoan Trục trưởng công chúa chính là trưởng nữ của Thái hậu, tuy rằng Thái hậu không bận tâm đến Đạt Ngõa Tề nhưng rốt cuộc cũng để ý đến thể diện và tình cảnh của Đoan Thục trưởng công chúa.
Hoàng thượng đối xử tốt với Xe Lăng Thân khiến cho Đạt Ngõa Tề giận dữ thì tất nhiên cũng sẽ không hòa thuận với Đoan Thục trưởng công chúa.
Vĩnh Kỳ nói lên điều đó cho dù bị Hoàng thượng răn dạy nhưng nhất định Thái hậu cũng sẽ niệm tình Vĩnh Kỳ”.
Dung Bội nói: “Dù sao mấy năm nay ở trước mặt Hoàng thượng, không có vị A ca nào hơn được Tứ a ca.
Có thể tìm lối tắt để khiến cho Thái hậu yêu thích thì quả nhiên rất tốt.
Nhưng mà tuy rằng Hoàng thượng hiếu dưỡng Thái hậu nhưng Thái hậu cũng không để ý đến chuyện triều chính thì cho dù Thái hậu có yêu thương thì cũng không làm gì được”.
Như Ý mỉm cười nhưng không nói gì mà chỉ nhìn vào khuôn mặt tươi cười của đứa con, chăm chú mà vui sướng.
Đây đúng là chỗ lợi hại của Thái hậu.
Thái hậu đã ở trong chốn thâm cung nhiều năm, cũng có quen biết với các lão thần trong triều thì sao không có tác dụng được cơ chứ? Tuy rằng Thái hậu cố tình lạnh nhạt vô tranh như vậy, dường như không để ý đến chuyện thế sự nhưng Như Ý lại hiểu rõ, trong chốn hậu cung của Hoàng đế ít nhiều gì cũng có người của Thái hậu bên cạnh, mà Ngọc Nghiên và Vĩnh Thành chỉ nhìn thấy Hoàng đế mà lại không nhìn thấy Thái hậu thì ánh mắt đó quá thiển cận, mười phần sai hết mười phần.
Vào mấy ngày sau, bãi săn Mộc Lan có đưa một số ngựa hoang được thuần hóa vào vườn Ngự Uyển để cho các cung ngắm cảnh.
Hoàng đế có chút hưng phấn cho nên liền cùng các tần phi Hoàng tử đến thưởng thức.
Những con ngựa hoang kia có bộ lông tuyết trắng, dường như mới vào cung cho nên còn thấy lạ lẫm, rốt cuộc những con ngựa kia vẫn chưa thuần hóa hết hoàn toàn cho nên thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng, giơ cao hai chân trước lên, tựa hồ còn bất an.
Vó ngựa chạm vào song sắt tạo nên âm thanh chói tai, Hãn tần rúc vào bên cạnh Hoàng đế, trên mặt mang theo vài phần sợ hãi kiều diễm, nàng cười nói: “Những tuần mã sư* này cũng thật vô dụng! Xưa nay dạy dỗ thuần hóa súc sinh đã quen mà lại không thể khiến chúng an tĩnh trở lại”.
Ánh mắt nàng trong trẻo, nhìn về các Hoàng tử phía sau Hoàng đế, mỉm cười nói: “Nghe nói các chư vị A ca đều giỏi về săn bắn, nếu ngựa hoang vẫn chưa thuần hóa được thì cứ bắn một chết là chết ngay.
Có phải hay không?”
(*Tuần mã sư là người dạy dỗ thuần hóa ngựa)
Mặc dù Vĩnh Thành chưa bị Hoàng đế răn dạy nhưng hắn cũng cảm nhận được Hoàng đế có vài phần lạnh nhạt bất hòa với hắn.
Mấy ngày nay Hoàng đế sủng ái Hãn tần mà không bước chân đến Khải Tường cung của Kim Ngọc Nghiên cho nên hắn cũng khó tránh khỏi bất bình cho ngạch nương, hắn nói: “Hãn nương nương nói sai rồi, nếu những con ngựa hoang này không thuần dưỡng được mà bắn chết đi thì sao có thể cung cấp cho trong cung được chứ?”
Hãn tần không hơn kém Vĩnh Thành mấy tuổi nhưng tâm tính hắn cực kỳ cao ngạo cho nên nàng có chút không phục nói: “Theo ý của Tứ a ca thì làm sao có thể phục tùng những con ngựa hoang này đây?”
Vĩnh Thành khẽ cười một tiếng mà không nhìn nàng, hắn xoắn tay áo lên rồi đi về phía trước.
Ai ngờ những con ngựa hoang kia thập phần yêu thích Vĩnh Thành, nhất thời cũng ngừng cái khó chịu bất an mà ngoan ngoãn cúi đầu thở phì ra hai tiếng.
Ngọc Nghiên thấy thế cũng không khỏi đắc ý, nàng kéo Bát a ca Vĩnh Tuyền lại bên người, Vĩnh Tuyền lập tức hiểu ý, lập tức vỗ tay cười nói: “Tứ ca thật là lợi hại! Thật là lợi hại!”
Hãn tần thấy Vĩnh Thành đắc ý nên bĩu môi khinh thường nói: “Chỉ là chút tài mọn thôi mà.
Sao có thể so sánh được việc Hoàng thượng phục tùng tứ hải, bình định thiên hạ chứ?”
Hoàng đế thấy Hãn tần buồn bực, khuôn mặt thể hiện cái thần thái của một cô gái nhỏ cho nên hắn bất giác buồn cười: “Vĩnh Thành, những con ngựa kia đều nghe theo lời con nói sao?”
Lúc này, Lăng Vân Triệt làm bạn bên cạnh Hoàng đế, liền mỉm cười nịnh hót nói: “Hoàng thượng nói đúng lắm ạ.
Hàng năm đến mùa đến bãi săn Mộc Lan săn thú, Tứ a ca đều tự mình đến bãi săn nuôi nấng thuần dưỡng ngựa hoang cho nên hàng năm săn thú, Tứ a ca là người cưỡi ngựa giỏi nhất ạ”
Vĩnh Kỳ bừng tỉnh nói: ‘Khó trách Tứ ca mỗi lần đi săn đều không cho nhi thần đi theo, hóa ra là có nguyên do như vậy, Tứ ca sợ nhi thần đoạt lấy tên tuổi Tứ ca”.
Cái mỉm cười trên khóe miệng Hoàng đế chợt tắt, dường như lơ đãng nói: “Lăng Vân Triệt, khanh nói hàng năm Tứ a ca đều đến bãi săn thuần dưỡng những con ngựa hoang này sao?”
Lăng Vân Triệt cực kỳ kính cẩn: “Vi thần đã ở bãi săn Mộc Lan làm khổ dịch đã được 2 năm cho nên đều tận mắt nhìn thấy.
Sau này vi thần đi theo bên cạnh Hoàng thượng săn bắn thì cũng gặp qua vài lần”.
Khuôn mặt hắn thể hiện cái hâm mộ: “Tứ a ca thiên phú dị bẩm, người bình thường thật sự khó với tới được”.
Hoàng đế nhìn những tuần mã sư không còn cách nào để thuần hóa ngựa hoang, duy chỉ có Vĩnh Thành lấy cam thảo dụ dỗ con ngựa, đúng là thuận buồm xuôi gió, trong mắt Hoàng đế sinh ra một tia nghi ngờ, lập tức không nói gì.
Vào ban đêm Hoàng đế không muốn triệu hạnh tần phi mà chỉ một mình bước đến Dực Khôn cung cùng nằm với Như Ý.
Nến đỏ sáng rực, Hoàng đế ngủ cũng không an giấc, Như Ý nằm nghiêng vào lòng hắn, nhìn mi tâm của hắn, nàng thấy hắn hít thở không đều, ẩn chứa kinh sợ.
Hoàng đế từ trong mộng, kinh hãi ngồi dậy, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh lẽo, la hét nói: “Người đâu rồi! Người đâu rồi!”
Lập tức có cung nhân gác đêm nghe tiếng kêu vội vã gõ cửa liên hồi, Như Ý vội vàng ngồi dậy mà nắm chặt bàn tay Hoàng đế rồi nhìn ra phía ngoài nói: “Không có việc gì đâu! Các ngươi lui đi”
Như Ý lấy chiếc áo cừu trên người Hoàng đế ra rồi đứng dậy rót một chén trà nóng đưa đến trong tay Hoàng đế, ôn nhu nói: ‘Hoàng thượng lại gặp ác mộng sao?”
Hoàng đế một hơi uống sạch chén trà nóng, dường như muốn lấy cái hơi khí ấm áp của nước trà để làm cho tinh thần thoải mái: “Như Ý, tuy rằng trẫm là quân lâm thiên hạ nhưng đêm nào cũng gặp giấc mộng, mỗi giấc mộng đều thấy chính mình lúc còn niên thiếu, không ai hỏi thăm mà chịu bao cô độc và đau khổ.
Mẹ đẻ của trẫm sớm tạ thế, Hoàng a mã lại ghét bỏ cái xuất thân của trẫm, ít khi hỏi thăm.
Cho dù ngày hôm nay trẫm có được tứ hải giàu có nhưng lại rất sợ mỗi khi nghĩ đến chuyện quay về cái thời niên thiếu, trong tay chẳng có gì”
Như Ý gắt gao nắm chặt tay Hoàng đế: “Sao có thể như vậy được ạ? Hoàng thượng có thần thiếp, có Hoàng ngạch nương, có nhiều tần phi như vậy, lại có Hoàng tử và công chúa thì sao trong tay chẳng có gì chứ ạ?”
Thần sắc Hoàng đế bất lực mà lo sợ nghi hoặc: “Trẫm có Hoàng ngạch nương nhưng nàng là Thái hậu, không phải mà ngạch nương ruột thịt của trẫm.
Trẫm có nhiều tần phi như vậy nhưng các nàng ở bên cạnh trẫm cũng vì vinh sủng, gia tộc, vì chính mình, thậm chí là vì Thái hậu thì còn có bao nhiêu người thật tâm với trẫm chứ? Các con của trẫm đang lớn lên từng ngày, trong lòng bọn chúng, trẫm không chỉ là phụ thân mà còn là quân vương, bọn chúng nhìn trẫm như hổ rình mồi cái ngôi bảo tọa của trẫm.
Còn về phần nữ nhân của trẫm, trẫm yêu thương các nàng ta, đau lòng các nàng ta nhưng nếu có một ngày trẫm vì cái giang sơn chính mình mà đánh đổi cái tình yêu của các nàng ta thì các nàng ta có oán hận trẫm hay không?”
Ngoài trời đang mưa, Như Ý cảm thấy lanh lẽo như là giọt mưa bay vào trong lòng mình: “Vậy còn thần thiếp đâu? Hoàng thượng thấy thần thiếp thế nào?”
Giọng nói Hoàng đế có chút mệt mỏi, nhắm mắt nói: “Như Ý, nàng có tính kế với trẫm không? Có hay không có?”
Tim Như Ý đập liên hồi, nàng nhìn Hoàng đế, may mắn giờ đây hắn đang nhắm mắt lại, bởi vì ngay cả chính nàng cũng không biết, thần sắc của mình đang khó coi thế nào.
Những năm gần đây, nàng tính kế với Hoàng đế thế nào thì cũng chỉ có nàng hiểu rõ nhưng Hoàng đế cũng chưa từng chân tâm thành ý đối đãi với nàng như nàng mong đợi.
Hắn hứa cho nàng ngôi vị Hoàng hậu vinh hoa, nàng thay hắn sinh dục trai gái, làm hết mọi chuyện bằng thân phận Hoàng hậu.
Kết quả là nàng và hắn cũng rơi vào cái kết cục nghi ngờ tính kế lẫn nhau mà thôi.
Như Ý bình tĩnh một chút rồi cười khổ: “Hoàng thượng đối đãi với thần thiếp thế nào thì thần thiếp cũng sẽ đối đãi với Hoàng thượng như thế, đồng tâm đồng ý lẫn nhau mà thôi”
Khí tức Hoàng đế thoáng vững vàng, hắn mở mắt ra, trong mắt không biết là sự thương cảm hay sợ hãi: “Như Ý, trẫm mới vừa mơ thấy Vĩnh Hoàng, nó là đứa con đệ nhất của trẫm.
Trẫm mơ thấy nó chết không nhắm mắt, nó hỏi trẫm vì sao trẫm không chịu lập nó làm thái tử.
Sau đó là Vĩnh Thành, mấy năm nay trẫm yêu thương nó nhưng mà trẫm lại mơ thấy cái ngày mà một mình trẫm đuổi theo con ngựa hoang chạy vào trong rừng, lại có hai lãnh tiễn bắn về phía trẫm, rốt cuộc đó là ai? Là ai muốn lấy tính mạng của trẫm?”
Hoàng