(*Hoàng hộc ca hay còn gọi là bi sầu ca của Lưu Tế Quân hoặc Tế Quân công chúa thời Hán.
Sau khi sứ giả Ô Tôn đến Trường An lần thứ nhất khoảng 10 năm, Ô Tôn đưa hàng ngàn tuấn mã làm sính lễ, hướng Hán triều xin cầu hôn.
Hán Vũ Đế phong công chúa Lưu Tế Quân và hứa gả cho vua Ô Tôn Côn Mạc.
Tháng Tám năm 105 tr.CN, Lưu Tế Quân rời Trường An, vượt ngàn trùng sông núi đến Ô Tôn.
Tại đây, nàng bị dị ứng với sinh hoạt và khí hậu khắc nghiệt, hơn nữa quốc vương Ô Tôn tuổi đã già, ngôn ngữ lại bất đồng.
Bà luôn mang tâm trạng bi lương sầu thảm và đã viết bài này.)
Lục Quân vui đến mức không kìm chế được, nhiều lần tạ ơn mà nhìn Như Ý rời đi.
Đi tới nửa đường Như Ý nhớ đến việc Vĩnh Kỳ vẫn còn đang ở Thượng Thư phòng đọc sách cho nên nàng liền đến thăm hắn.
Trong đình viện Thượng Thư phòng tĩnh mịch, có tiếng đọc sách thanh lãnh lọt vào tai.
“”Bắc lộ xưa nay khó, năm quang độc nhận hàn.
Sóc vân xâm tấn khởi, biên nguyệt hướng mi tàn.
Lô tỉnh tìm sa đến, hoa môn độ thích xem.
Huân phong một vạn lý, đến xử là Trường An.”
Như Ý nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi bước đến gần vài bước, đi tới cửa sổ thư phòng, ngưng thần mà lắng nghe tiếng đọc sách càng lúc càng rõ ràng.
Dung Bội thấp giọng hỏi nhỏ: “Hoàng hậu nương nương không đi vào sao?”
Như Ý nhẹ nhàng xua tay, tiếp tục lẳng lặng lắng nghe tiếng đọc sách của Vĩnh Kỳ.
Tiếng đọc sách bỗng dừng lại một chút rồi có tiếng thở dài, sau đó lại đọc một bài thơ khác:
“Ngô gia giá ngã hề thiên nhất phương,
Viễn thác dị quốc hề Ô Tôn vương.
Khung lư vi thất hề chiên vi tường,
Dĩ nhục vi thực hề lạc vi tương.
Cư thường thổ tư hề tâm nội thương,
Nguyện vi hoàng hộc hề quy cố hương.”
(*Lược nghĩa:
Nhà ta gả ta chừ, trời một phương,
Gởi thân đất lạ chừ, vua Ô Tôn.
Lều vải làm nhà chừ, dạ làm tường,
Ăn thịt thay cơm chừ, sữa thay nước.
Ở đây buồn thảm chừ, lòng đau thương,
Nguyện làm chim hộc chừ, về cố hương.)
Nghe xong, Như Ý mặc tư một trận, dường như xúc động, mới mệnh Dung Bội nói: “Đi xem đi.”
Dung Bội đỡ tay Như Ý bước vào liền thấy Vĩnh Kỳ lẻ loi đứng một mình bên cửa sổ phía Tây.
Vĩnh Kỳ thấy nàng đến, liền vội bước lên phía trước thân thiết kêu: “Hoàng ngạch nương”
Như Ý nhìn xung quanh bốn phía rồi hỏi: “Chỉ có mình con ở đây thôi sao? Các A ca khác đâu rồi?”
Vĩnh Kỳ nói: “Tam ca và Lục đệ đã quay về Chung Túy cung của Thuần nương nương.
Còn Tứ ca đã nhiều ngày buồn bã chán nản cho nên vẫn không đến Thượng Thư phòng.
Bát đệ còn nhỏ nên vẫn còn ham chơi, Tứ ca không đến thì tất nhiên Bát đệ cũng không muốn đến”
Như Ý sửa sang lại y phục cho Vĩnh Kỳ, cười nói: “Người bên ngoài thế nào cũng đừng quan tâm, cứ chăm lo bản thân đọc sách là tốt rồi”
Vĩnh Kỳ có chút hưng phấn, trong mắt có ánh sáng: “Hoàng ngạch nương, hôm qua Hoàng a mã có triệu kiến nhi thần”
Như Ý gật đầu: “Hoàng a mã con lại hỏi con về chuyện Chuẩn Cát Nhĩ sao?”
Vĩnh Kỳ gật đầu liên tục, hiếu kỳ hỏi: “Sao Hoàng ngạch nương biết được? Là Hoàng a mã nói cho Hoàng ngạch nương biết sao?”
Như Ý mỉm cười rồi đến bên cửa sổ ngồi xuống: “Mặc dù con chưa nói chuyện biên cương nhưng con đã đọc những bài thơ này thì đều có liên quan đến chuyện đó cho nên Hoàng ngạch nương mới mơ hồ đoán được”.
Nàng dừng lại rồi nói: ‘Vậy Hoàng a mã đã hỏi thế nào? Con đã trả lời thế nào?”
Cái hưng phấn trong mắt Vĩnh Kỳ lui đi một chút mà nhường cho cái ngữ khí thành thạo trẻ tuổi: “Nhi thần còn trẻ tuổi ngây thơ thì có chủ kiến gì chứ ạ? Tất nhiên đều do Hoàng a mã làm chủ”
Tự nhiên Như Ý cảm thấy vui mừng, tất nhiên Hoàng đế rất thích nghe chủ kiến của con cái mình nhưng dù có chủ kiến thế nào thì hắn vẫn không thích mà còn lại cảm thấy kiêng kị nghi ngờ.
Vĩnh Kỳ giỏi về việc quan sát thần sắc người khác, có thể lấy Hoàng đế làm chủ, sai đâu đánh đó, đúng là kế sách vẹn toàn.
Như Ý vui mừng nói: “Vậy Hoàng a mã con đã nói như thế nào?”
Vĩnh Kỳ nói: “Hoàng a mã luôn nhớ tới muội muội gả xa là Đoan Thục trưởng công chúa”
Chỉ một lời nhưng Như Ý hoàn toàn hiểu rõ: “Con vừa mới ngâm thơ của Dương Cự Nguyên, bài: ”Đưa tiễn Thái Hòa công chúa” nói về Đường Hiến Tông phong con gái mình thành Thái Hòa công chúa để gả cho Sùng Đức Khả Hãn của Hồi Cốt sao?”
Vĩnh Kỳ hơi suy nghĩ rồi nói: “So với việc gả xa cả đời, không được về nước của Vương Chiêu Quân và Lưu Tế Quân thì việc Thái Hòa công chúa trở về nước sau hai mươi năm, được Đường Võ Tông cướp về thì cũng coi như may mắn”
“Cho nên con mới đọc bài thơ “Hoàng hộc ca” của Tế Quân công chúa để tỏ vẻ thương cảm”.
Như Ý dùng đôi tay vuốt ve cái trãn Vĩnh Kỳ: “Con cũng thấy Đoan Thục cô cô của con đáng thương có phải không?”*
(*Định An công chúa là con gái của vua Đường Hiến Tông (thế kỉ thứ 8).
Lúc đó bộ tộc Hồi Cốt (hay còn gọi là bộ tộc Duy Ngô Nhĩ ở Tây Tạng) rất lớn mạnh.
Sùng Đức Khã Hãn của tộc Hồi Cốt qua nhà Đường cầu hôn cho nên Đường Hiến Tông ban Định An công chúa thành Thái Hòa công chúa và gả cho Sùng Đức Khã Hãn.
Sau Hồi Cốt bị bạo loạn, công chúa trên đường về Đại Đường thì bị Ô Giới Khả hãn (乌介可汗) cướp mất.
Năm 843 (tức là sau 20 năm ngày Thái Hòa công chúa gả cho Hồi Cốt),Đường Vũ Tông (cháu nội của Đường Hiến Tông) phái quân cướp công chúa về.
Vương Chiêu Quân, một trong tứ đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc.
Bà sinh sống vào thời nhà Hán, lúc đó phía Bắc quân Hung Nô đã thống nhất được toàn bộ Mông Cổ, vua Hung Nô lúc đó là Thiền vu Hô Hàn Tà đến triều đình nhà Hán (lúc đó là Hán Nguyên Đế) quy thuận và muốn cầu thân con cái của vua Hán Nguyên Đế.
Tuy nhiên vì lúc đó vua Hán Nguyên Đế không muốn gả con gái của mình đến nơi xa xôi đó cho nên thông báo đến các phi tần của ông xem ai nguyện ý lấy vua Thiền Vu hay không và nếu ai đồng ý thì sẽ được phong thành công chúa.
Vương Chiêu Quân lúc đó đã vào cung rất lâu, chỉ vì không chịu hối lộ cho họa sĩ Mao Diên Thọ cho nên bức ảnh vẽ về bà dâng lên Hán Nguyên Đế rất xấu xí và cũng vì lý do đó bà không gặp được Hán Nguyên Đế.
Bà cảm thấy chán nản cho nên quyết định xung phong làm vợ Hô Hàn Tà, lúc bà xuất hiện trước mặt hai vị vua thì cả 2 vị vua đều ngẩn người vì bà quá xinh đẹp.
Lúc đó Hán Nguyên Đế dù có hối hận thì cũng không kịp nữa cho nên đành phải ban Vương Chiêu Quân cho Hô Hàn Tà và xử chém Mao Diên Thọ.
Vương Chiêu Quân trở thành sủng phi của Hô Hàn Tà.
Sau một thời gian Hô Hàn Tà chết đi, vua Hán Nguyên Đế muốn cho bà quay về tuy nhiên vì theo quy tắc của bộ tộc Mông Cổ thì sau khi Thiền Vu chết đi, vợ của Thiền Vu đó sẽ trở thành vợ của vị Thiền Vu tiếp theo cho nên bà đành ở lại Mông Cổ lấy con trai của Hô Hàn Tà là Phục Châu Lũy và ở Mông Cổ cho đến cuối đời.
Nhờ có Vương Chiêu Quân mà hai nước nhà Hán và Mông Cổ được yên bình trong hơn 60 năm.)
Cái thương cảm của Vĩnh Kỳ như cơn lốc xoáy xuất hiện trong chớp mắt rồi kiên định nói: “Chỉ mong Đoan Thục cô cô gả xa được quay về Từ Cẩm Thành dù chỉ một lần.
Cả đời nhi thần không muốn nhìn cảnh bất cứ vị công chúa nào phải rời xa kinh thành.
Nhi thần càng hy vọng Ngũ muội muội được gả cho một vị lang quân tốt, cùng Hoàng ngạch nương sớm chiều gặp nhau, báo toàn hiếu đạo.
Cho nên nhi thần có nói với Hoàng a mã rằng năm đó Đoan Thục cô cô gả cho Chuẩn Cát Nhĩ cũng vì rơi vào tình huống khó xử, bây giờ vì Đại Thanh mà tái giá cho Đạt Ngõa Tề thì chuyện cũng không dễ dàng gì.
Nếu như bây giờ Đạt Ngõa Tề không nghĩ đến chuyện yên ổn mà bất tuân như vậy thì Hoàng a mã cũng không cần nuông chiều Đạt Ngõa Tề nữa và hãy cho Đoan Thục cô cô quay về Tử Cẩm Thành”
Lời nói của Vĩnh Kỳ vừa là khẩn cầu vừa nhắc đến tình thế hiện tại.
Hoàng đế đối với Đạt Ngõa Tề luôn luôn nuông chiều bởi vì thứ nhất Đạt Ngõa Tề là người của Chuẩn Cát Nhĩ, nếu như hắn phục tùng thì Chuẩn Cát Nhĩ cũng sẽ yên ổn, nếu như hắn không phục thì Chuẩn Cát Nhĩ sẽ nổi loạn cùng với Hàn bộ ở Thiên Sơn thì lúc đó Hoàng đế không dễ dàng gì mà chống trả; thứ hai bây giờ Xe Lăng Thân của Bá Đặc bộ đã quy thuận triều đình cho nên Hoàng đế cứ như là hổ thêm cánh mà biết rõ tình thế lực lượng của Chuẩn Cát Nhĩ, thứ 3 là Đoan Thục trưởng công chúa của Thái hậu gả xa là điều mà luôn canh cánh trong lòng Hoàng đế, mẹ con không thể gặp nhau là điều đáng tiếc, vì việc này mà Hoàng đế cùng với Thái hậu bất hòa.
Như vậy một mũi tên trúng bốn con chim như vậy, có thể thấy được việc nhằm vào dụng binh của Cát Nhĩ là chuyện phải làm.
Tâm ý Như Ý bị những lời này của Vĩnh Kỳ làm cho cảm động: “Con ngoan à, nguyện vọng của con như vậy khiến cho Hoàng ngạch nương cảm thấy rất vui mừng”.
Nàng cầm tay Vĩnh Kỳ lên nói: “Lúc trước con chọc giận Hoàng a mã cũng vì muốn bảo toàn chính mình, không thể xuất đầu lộ diện trở thành cái đinh trong mắt của mẹ con Vĩnh Thành.
Bây giờ Vĩnh Thành đã bị Hoàng a mã chán ghét thì cũng là lúc con nên bộc lộ tài năng rồi”
Vĩnh Kỳ ngưỡng mặt, lộ ra cái ý niệm dựa dẫm và tin tưởng: “Hoàng ngạch nương, lúc trước nhi thần cố ý nói câu nói kia cho Tứ ca nghe để Hoàng a mã nổi giận nhưng lại khiến cho Thái hậu vui mừng.
Bây giờ Đạt Ngõa Tề vô lễ, nhi thần nhắm vào cái thái độ chuyển biến của Chuẩn Cát Nhĩ mà nói với Hoàng a mã, cũng xem như bảo toàn tình cảm mẹ con của Thái hậu và Đoan Thục cô cô, càng khiến cho Đại Thanh yên ổn thì tất nhiên Hoàng a mã phải vui mừng rồi”.
Như Ý cảm thấy vui mừng, tất nhiên Vĩnh Kỳ là đứa con mà nàng và Du phi dốc lòng dạy dỗ nhưng mà Vĩnh Kỳ cũng chỉ mới 13 tuổi, vẫn chưa đạt được đến cái tài năng mà các nàng mong muốn.
Mặc dù Vĩnh Kỳ đa tài bác học, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông, không chỉ am hiểu thi thơ, tiếng nói Mãn Mông Hán mà còn am hiểu thiên văn, địa lý, lịch tính, đặc biệt là thư pháp hội họa cực kì tinh vi nhưng mà các nàng vẫn mong muốn hắn phải có tâm tư kín đáo, giỏi về việc nghiền ngẫm lòng người.
Như Ý nghĩ như vậy, cái tình cảm mẹ hiền dâng lên trong lòng: ” Con có tâm tư như vậy, đúng là không uổng công mà bổn cung và ngạch nương con nhiều năm khổ tâm”.
Nàng dặn dò: “Mau đi thăm ngạch nương của con đi, chắc mấy ngày nay muội ấy vì con mà lo lắng lắm”
Vĩnh Kỳ cười nói sang sảng: “Lúc đầu ngạch nương lo lắng cho nhi thần nhưng cùng với Hoàng ngạch nương tri tâm nhiều năm cho nên ngạch nương cũng đoán được vài phần, bây giờ ngạch nương tốt lên rồi”.
Bỗng nhiên thần sắc hắn trịnh trọng, cúi đầu nói: “Nhi thần luôn được Hoàng ngạch nương quan tâm, trong lòng lúc nào cũng cảm nhớ.
Xuất thân của ngạch nương chỉ là một bộ tộc nhỏ nhoi, trong nhà lại hoang tàn, người thân thiết lại nhiều ganh tỵ tham lam mà luôn khiến cho ngạch nương phiền lòng.
May mắn ở trong cung này vẫn còn có Hoàng ngạch nương che chở, nếu không thì nhi thần cũng chỉ là thứ tử, ngạch nương lại vô sủng thì không biết sẽ rơi vào tình cảnh thế nào nữa”.
Như Ý thở dài, yêu thương nhìn hắn nói: “Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt nhưng cũng lại suy nghĩ quá nhiều.
Cái gì mà thứ tử hay không thứ tử chứ? Tất cả cũng chỉ lời nghị luận sau lưng của người bên ngoài thì con cần gì phải quan tâm để ý chứ? Chỉ cần con không chịu thua kém ai, cho dù ngạch nương con vô sủng nhưng tất nhiên mẹ sẽ nhờ con quý”
Thần sắc Vĩnh Kỳ thể hiện cái cảm kích non nớt, hắn tringj trọng gật đầu: “Mọi chuyện nhi thần đều nghe theo Hoàng ngạch nương”
Như Ý quay trở lại trong cung, trong lòng cảm thấy hoan hỉ mà lệnh cho các cung nữ ra sân viện hái hoa kim quế mà chuẩn bị nấu rượu quế hoa.
Vĩnh Cơ ở bên cạnh thấy náo nhiệt cho nên cũng vươn cánh tay nhỏ mập mạp ra, dường như cũng muốn tham dự.
Dung Bội nhìn thấy mọi người hoan hỉ bận rộn rồi ẵm Vĩnh Cơ lên rồi nhìn về phía Như Ý nói: “Đúng là nương nương yêu thương Ngũ a ca, Ngũ a ca có Du phi nương nương yêu thương, lại có nương nương che chở, quả nhiên có phúc khí.
Xem tình thế lúc này, nếu Tứ a ca không có được ngôi vị Thái tử thì chắc chắn Ngũ a ca sẽ nắm được”
Dung Bội ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Như Ý dò xét.
Như Ý bẽ cánh hoa kim quế rồi đưa lên mũi khẽ ngửi, nói: “Vĩnh Cơ vẫn còn nhỏ, cho dù Hoàng thượng muốn lập nó làm Thái tử thì cũng phải đợi nó lớn lên một chút nữa.
Nếu đợi đến khi Vĩnh Cơ lớn lên thì cần phải đợi bao nhiêu năm nữa chứ? Đêm dài lắm mộng, ngoài Vĩnh Cơ thì những A ca lớn tuổi kia thì ai là người dễ đối phó nhất chứ? Cả đám trăm phương ngàn kế đều nhìn chằm chằm vào ngôi vị Thái tử.
Nếu đã như vậy, không để người khác tranh giành trước thì phải cho Vĩnh Kỳ nắm được vị trí này”
Dung Bội có chút không nắm chắc: “Nắm được vị trí thì sao còn chừa lại cho Thập Nhị a ca nữa chứ ạ? Rốt cuộc Thập Nhị a ca mới người do nương nương sinh ra.
Tuy rằng lúc trước nương nương cũng nuôi dưỡng Đại A ca vài năm nhưng rốt cuộc cũng vẫn thay đổi tâm tính cho nên Ngũ a ca..”
“Vĩnh Hoàng cũng vì mình mà không chịu thua kém ai tuy nhiên nó dùng lực dụng tâm quá nhiều, lại có chủ ý sai lầm, rốt cuộc cũng là do bổn cung sau này không ở bên cạnh nó thường xuyên mà chỉ điểm dạy bảo.
Còn về phần Vĩnh Kỳ, Hải Lan và bổn cung đều đồng tâm đồng ý với nhau, tình như tỷ muội.
Nếu ngay cả Hải Lan mà bổn cung cũng không tin thì ở trong chốn hậu cung này, bổn cung không còn tin tưởng được ai”.
Như Ý mỉm cười ôn nhu: “Dung Bội, ánh mắt không chỉ nhìn về phía trước mắt mà còn phải suy xét lâu dài, Vĩnh Cơ có đăng cơ được hay không thì cũng không quan trọng, dù sao bổn cung vẫn là Mẫu hậu Hoàng Thái hậu”.
Như Ý cúi lưng, ôm lấy Vĩnh Cơ, trêu đùa cười nói: “Thiên gia phú quý khó có được thì ngôi vị Hoàng đế càng khó bảo toàn.
Con ngoan à, ngạch nương chỉ cần cả đời con bình an phúc quý là tốt rồi.
Cần gì phải trở thành Hoàng đế cơ chứ, có đúng không nào?”
Như Ý đang chơi đùa với hài tử trong lòng, lại nhìn thấy khuôn miệng mỉm cười của hắn mà nàng cảm thấy toàn bộ mệt mỏi trong lòng đều biến thành mây khói.
Lăng Vân Triệt đi theo sau Lý Ngọc cùng các nhũ mẫu ôm Cảnh Hủy đi vào đình viện Dực Khôn cung.
Lúc hắn đứng sau cây tùng quế mà nhìn thấy nụ cười trong veo như nước suối trong rừng của Như Ý, trong lòng hắn bất giác động đậy.
Như Ý nghe được động tĩnh thì quay đầu nhìn thấy bọn họ, nàng liền tươi cười nói: “Làm phiền Lý công công, công công còn hộ tống công chúa quay về”
Lý Ngọc biết tâm ý Như Ý cho nên liền nói: “Công chúa kim chi ngọc diệp ngàn vạn tôn quý, nô tài có thể làm bạn bên cạnh công chúa thì đã là phúc phận của nô tài rồi.
Hơn nữa nô tài sợ tay chân mình không đủ khí lực, các nhũ mẫu hầu hạ công chúa không cẩn thận cho nên mới cố ý thỉnh Lăng đại nhân đi theo hộ tống”
Như Ý chỉ nhìn Vĩnh Cơ trong lòng, thản nhiên nói: “Lăng đại nhân vất vả”
Lăng Vân Triệt khom người nói: “Là do công chúa không ghét bỏ vi thần hầu hạ không chu toàn”.
Hắn lại cúi thấp người lần nữa: “Lâu rồi không thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Nương nương vạn phúc kim an”
Lý Ngọc vội nói: “Hoàng thượng vừa mới hạ khẩu dụ, tấn phong Lăng đại nhân thành nhất đẳng thị vệ ngự tiền.
Lăng đại nhân nên đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương”.
“Chúc mừng Lăng đại nhân.
Lăng đại nhân tận tâm hầu hạ Hoàng thượng thì cũng nên có được cái chi hỉ thăng quan.
Dung Bội, lấy đôi rượu bình ngọc ban thưởng cho Lăng đại nhân” Như Ý đưa Vĩnh Cơ cho nhũ mẫu ẵm rồi nàng quay người bước vào trong điện.
Hai người cũng theo Như Ý đi vào trong chính điện.
Dung Bội vỗ trán nói: “Lý công công, hai bình rượu kia ta không biết để ở nơi đâu, ngài giúp ta cùng tìm nó nhé”
Lý Ngọc thông minh, liền cùng với Dung Bội đi đến các phòng tìm kiếm.
Như Ý nghiêng người ngồi trên Noãn các, chậm rãi lấy một quả hồng quất ăn rồi nói: “Hóa ra khanh có thể làm được.
Thừa Đức truyền tin đến như vậy, tuy rằng không nói rõ là do Vĩnh Thành làm nhưng nếu Hoàng thượng đã ban thưởng khanh như vậy thì đúng là đã tin tưởng khanh mà nghi ngờ Vĩnh Thành rồi”
Lăng Vân Triệt thở dài một hơi: “Không phải vi thần có thể làm mà chỉ là con kiến còn sống tạm bợ,