Diệp Quan Chỉ cười nói: “Có chứ, sở dĩ kiếm của công tử có thể nhanh như thế là vì công tử đã thấu hiểu được quy luật không gian, nhưng nhìn thấu cũng vẫn nằm trong quy tắc không gian. Nếu công tử muốn nhanh hơn nữa thì chỉ có phá vỡ quy tắc không gian, theo cách nói của vũ trụ Quan Huyên là phá quy tắc, nếu công tử có thể làm được thì dù là cường giả cảnh giới Đại Kiếp cũng không thể ngăn được tốc độ của thanh kiếm này”.
Phá quy tắc!
Diệp Quân im lặng không nói.
Diệp Quan Chỉ chớp mắt cười nói: “Thật ra cũng rất đơn giản, tức là nhảy ra khỏi không gian, sau đó phá nó thôi”.
Nhảy ra ngoài không gian.
Diệp Quân bỗng xòe bàn tay ra, khí kiếm xuất hiện trong bàn tay hắn, hắn bỗng đâm ra một nhát kiếm, không gian bỗng bị phá vỡ.
Không đúng.
Diệp Quân thu kiếm lại, sau đó lại đâm một nhát kiếm ra.
Vừa làm thế, không gian lập tức gợn sóng như sóng nước, nhát kiếm này đã dung hợp với không gian.
Thế nhưng vẫn không đúng.
Diệp Quân thu kiếm lại, tiếp đó lại xuất kiếm ra.
Vừa đâm nhát kiếm này thì đã không thấy kiếm nữa.
Thấy thế Diệp Quan Chỉ sửng sốt như thể mình nhìn lầm, cô ấy xoa mắt, khi vẫn không nhìn thấy thanh kiếm đó, cô ấy mới chắc chắn!
Thanh kiếm này đã đi ra ngoài không gian.
Phá quy tắc rồi.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, im lặng rồi nói: “Diệp công tử, công tử lợi hại như thế, người nhà của công tử có biết không?”
Diệp Quân cười nói: “Quan Chỉ cô nương, đây có được xem là ra khỏi không gian, phá vỡ quy tắc không?”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Được”.
Diệp Quân mừng rỡ.
Thật ra trước đây khi hắn tu luyện ở Tiên Bảo Các, hắn cứ cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn, tốc độ cực hạn.
Nhưng lúc đó hắn cũng không biết nên tiếp tục thăng cấp thế nào.
Những lời Diệp Quan Chỉ nói có thể là những lời đánh thức người trong mộng.
Có thể nói sở dĩ hắn có thể ngộ ra ngay lập tức như thế nguyên nhân chủ yếu là vì trước đây hắn đã tu luyện đến cực hạn của bản thân, thứ hắn thiếu là một thời cơ, mà Diệp Quan Chỉ đã cho hắn thời cơ này.
Diệp Quân chắp tay lại với Diệp Quan Chỉ: “Cảm ơn”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Diệp công tử, đây là công sức của bản thân công tử, ta không dám nhận”.
Diệp Quân mỉm cười: “Nếu không