Hậu Duệ Kiếm Thần

Khô khan


trước sau

Diệp Quân liếc nhìn Vân Trần, chờ đợi câu trả lời.

Vân Trần trầm giọng nói: “Dương huynh, không nói nữa!”

Mặc dù y có chút tiền, nhưng cũng không thể tiêu hoang phí như vậy!

Diệp Quân chắp tay: “Vậy thì Vân huynh, hẹn gặp lại!”

Nói xong, hắn quay người đi về phía tầng số chín!

Vân Trần đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân, cau mày, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Diệp Quân đột nhiên dừng bước, sau đó nói: “Vân huynh, chỉ cần người canh tháp xuất hiện là trận đấu bắt đầu rồi phải không?”

Vân Trần gật đầu: “Đúng thế! Khiêu chiến ở nơi này là khiêu chiến không có quy tắc, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần đối phương xuất hiện thì trận đấu cũng coi như bắt đầu!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đa tạ!”

Nói xong, hắn đi lên cầu thang, sau khi đi qua một cánh cửa ánh sáng thì đã tới được tầng số chín!

Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, chờ đợi!

Lúc này, không gian phía trước mặt hắn đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc đồ xanh đột nhiên xuất hiện, đúng vào lúc này, Diệp Quân biến mất khỏi vị trí cũ!

Xuất kiếm!

Nhát kiếm này thật sự quá nhanh!

Cô gái mặc đồ xanh đó vừa mới xuất hiện, kiếm đã kề ngay giữa hai hàng chân mày của cô ta.

Cô gái mặc đồ xanh ngẩn ngơ.

Diệp Quân nhìn cô gái mặc đồ xanh: “Cô nương, cô thua rồi!”

Cô gái mặc đồ xanh nổi giận, nói: “Ta vừa mới xuất hiện ngươi đã ra tay, ngươi có võ đức hay không hả?”

Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Vân Trần huynh tầng bên dưới nói với ta, chỉ cần đối phương xuất hiện là ta có thể ra tay rồi!”

“Con mẹ hắn!”

Cô gái mặc đồ xanh đột nhiên mắng chửi: “Tên khốn nạn Vân Trần này, ban đầu nên đánh cho hắn tàn phế luôn mới phải!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đi đây!”

Nói xong, hắn quay người đi về phía tầng số tám!

Nhưng hắn đi rất chậm.

Hắn cũng hy vọng đối phương có thể nói chuyện với hắn!

Đúng vào lúc này, cô gái mặc đồ xanh đột nhiên nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân vội vàng quay người lại, sau đó nói: “Cô nương, cô nói đi!”

Cô gái mặc đồ xanh bình tĩnh nói: “Ngươi là kiếm tu à?”

Cô gái này muốn câu giờ!

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nhắc nhở: “Cô nương, ta rất bận, ta phải đi khiêu chiến, nếu như cô không có việc gì khác thì ta xin phép cáo từ!”

Nói xong, hắn chắp tay rồi quay người đi về phía tầng trên!

Cô gái mặc đồ xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cô ta quan sát Diệp Quân, nói với vẻ hơi bực tức: “Nói chuyện chút không được à?”

Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta nói chuyện một lát với Vân Trần huynh, huynh ấy đưa ta hai mươi vạn kim tinh!”

Cô gái mặc đồ xanh sững sờ, sau đó biểu cảm trở nên cực kỳ cổ quái: “Ngươi rất nghèo hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái mặc đồ xanh quan sát Diệp Quân, không hiểu: “Một thiên tài giống như ngươi sao có thể nghèo được cơ chứ?”

Diệp Quân nói: “Ta cũng không muốn nghèo, nhưng ta nghèo thật, có cách gì nữa đây?”

Cô gái mặc đồ xanh khẽ cong khóe miệng, cô ta liếc nhìn Diệp Quân, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: “Chúng ta đánh lại một lần, ta cho ngươi năm mươi vạn kim tinh!”

Năm mươi

vạn!

Diệp Quân hơi dao động: “Mấy người có tiền tới mức này sao?”

Cô gái mặc đồ xanh nghĩ ngợi, sau đó nói: “Có thể là do ngươi quá nghèo hay không?”

Diệp Quân ngẩn ra.

Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Đánh không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đánh!”

Hắn vừa mới dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên nứt ra, một giây sau, hàng chục tia sáng sắc lạnh chém thẳng về phía hắn!

Tốc độ cũng cực kỳ nhanh!

Có điều trong mắt Diệp Quân, tốc độ này chỉ có thể nói là quá tầm thường!

Ánh sáng sắc lạnh vừa mới xuất hiện, kiếm của Diệp Quân đã kề sát giữa hai chân mày của cô gái mặc đồ xanh vừa định lùi ra sau!

Tất cả tia sáng sắc lạnh dừng lại giữa khoảng không ngay chính khoảnh khắc này!

Cô gái mặc đồ xanh nhìn Diệp Quân một lát, sau đó cười khổ nói: “Tốc độ nhanh thật!”

Diệp Quân thu kiếm lại, nhìn cô gái vừa thua một cách dễ dàng, không nói gì.

Cô gái mặc đồ xanh mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân.

Bên trong vừa vặn có năm mươi vạn kim tinh!

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, sau đó nói: “Cảm ơn cô nương!”

Nói xong, hắn quay người đi về phía tầng tám!

Cô gái mặc đồ xanh đột nhiên nói: “Nên xưng hô với ngươi thế nào đây?”

Diệp Quân dừng bước, sau đó nói: “Dương Quân!”

Cô gái mặc đồ xanh nhìn Diệp Quân: “Tên thật?”

Diệp Quân lắc đầu.

Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Có thể nói tên thật của ngươi không?”

Diệp Quân do dự, lắc đầu.

Vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn!

Cô gái mặc đồ xanh hỏi: “Cho ngươi tiền thì sao?”

Diệp Quân khẽ cười: “Cô nương, ta không nói tên thật không phải là đang cố làm ra vẻ huyền bí, kỳ thực do ta có nỗi khổ tâm riêng, vẫn mong cô lượng thứ cho!”

Cô gái mặc đồ xanh khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi! Phải rồi, ta tên là Tiết Y Nhân! Ngươi đã nghe nói tới tên của ta bao giờ chưa?”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó lắc đầu.

Tiết Y Nhân nhếch miệng: “Ngươi đi đi!”

Diệp Quân gật đầu: “Cáo từ!”

Nói xong, hắn đi thẳng lên tầng trên.

Tiết Y Nhân nhìn Diệp Quân rời đi, nhỏ giọng nói. “Trung Thổ Thần Châu lại xuất hiện một kiếm tu trẻ tuổi như vậy…”

Nói xong, dường như cô ta nghĩ tới điều gì đó, hơi bực tức nói: “Thật đúng là, nói chuyện với Tiết Y Nhân ta mà còn thu tiền, lẽ nào ta không đủ xinh đẹp sao? Đúng là một gã đàn ông khô khan!”

Nói xong, cô ta phẫn nộ quay người rời đi.



Diệp Quân tới tầng số tám.

Hắn ngồi khoanh chân trên mặt đất, đợi người!

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Hình như ngươi không thiếu tiền, tiền của ngươi bây giờ đủ để ngươi tu luyện một khoảng thời gian rất dài rồi!”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế!”

Tiểu Tháp không hiểu: “Vậy tại sao ngươi…”

Diệp Quân nhỏ giọng nói: “Khi trước ta từng hỏi Tần huynh, nếu như muốn tái tạo thân xác thì ít nhất cần tới mấy nghìn vạn kim tinh…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện