Chương 1262
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía An Vương, lúc này, linh hồn của An Vương gần như đã thành một luồng khói xanh, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bà ta tan biến.
An Vương nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, cười nói: “Ta đánh giá thấp kiếm của ngươi rồi!”
Diệp Quân không nói gì, hắn xách kiếm đi tới chỗ Thiên Môn phía xa!
An Vương lại nói: “Tất cả mọi người lập tức rút lui, đợi Hạo Huyên!”
Các thần linh nhìn về phía An Vương, siết chặt hai tay, không nói một lời.
An Vương hét to: “Mau rút lui!”
Nghe thấy lời của An Vương, mấy thần linh nhìn Diệp Quân phía xa, sau đó đồng loạt xoay người tiến vào Trấn Thiên Môn!
Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn vẫn chậm rãi đi tới Trấn Thiên Môn!
Lúc Diệp Quân đi qua An Vương, bà ta chợt nhẹ giọng nói: “Diệp công tử!”
Diệp Quân dừng bước.
An Vương khẽ mỉm cười: “Trước khi chết, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, có được không? Không phải đang kéo dài thời gian đâu!”
Diệp Quân tiếp tục đi về phía xa!
An Vương hỏi: “Theo ta được biết, thanh kiếm kia của ngươi không phải của Kiếm Chủ Nhân Gian, đúng không?”
Diệp Quân không trả lời.
An Vương khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Diệp Quân chợt cất lời: “Bà vốn có thể rời đi!”
Hắn biết nếu người phụ nữ này muốn đi, dù hắn có sử dụng kiếm Hành Đạo cũng không thể gi3t chết đối phương!
An Vương cười nói: “Đúng là thế, nhưng phía sau ta là Chân vũ trụ!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía An Vương: “Nếu bà đã biết sau lưng
“Diệp công tử!”, An Vương đột nhiên ngắt lời Diệp Quân, bà ta cười nói: “Diệp công tử, ta từng đọc lịch sử của vũ trụ Quan Huyên, năm đó vũ trụ Quan Huyên cũng không phải một vũ trụ thống nhất, mãi sau này cha của ngươi mới thống nhất nó. Ngươi có từng nghĩ, trong mắt cường giả của những thế giới kia, cha ngươi cũng là một kẻ xâm lược không?”
Diệp Quân im lặng.
An Vương nói tiếp: “Bản chất của vũ trụ này chính là kẻ mạnh là vua, người thích nghi mới có thể tồn tại.”
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía chỗ sâu trong hư không, nhẹ giọng nói: “Diệp công tử, tiếc rằng người không phải người của Chân vũ trụ, nếu không, chúng ta đã có thể thành bạn rồi!”
Nói xong câu này, linh hồn của bà ta cũng chậm rãi tan biến…
Diệp Quân im lặng một lát, sau đó tiếp tục đi về phía Trấn Thiên Môn. Chẳng mấy chốc, hắn đã đi tới trước Trấn Thiên Môn, đối diện hắn có một màn sáng.
Vách ngăn duy độ!
Một vài cao thủ của thư viện Quan Huyên đang có mặt đều nhìn vách ngăn duy độ kia với nét mặt nặng nề.