Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1263


trước sau

 

Chương 1263

Từ trước đến giờ, vũ trụ Quan Huyên chỉ có một thanh kiếm chém vỡ được vách ngăn duy độ!

Kiếm Thanh Huyên!

Mà bây giờ, kiếm Thanh Huyên không ở trong tay Diệp Quân!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên đâm thanh kiếm đang cầm về phía trước.

Xoẹt!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, vách ngăn duy độ kia lập tức bị nứt ra.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Họ đều biết Diệp Quân có một thanh thần kiếm, nhưng thật ra chỉ có một số ít người nhận ra được kiếm Hành Đạo!

Dù sao ngoài những người thân thiết nhất của Kiếm Chủ Nhân Gian, những người biết đến thanh kiếm này năm đó gần như đều chết hết!

Ba nghìn vạn năm sau, những người từng nghe nói đến Thiên Mệnh Váy Trắng đã ít lại càng ít hơn!

Lúc này, Diệp Quân chợt nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, lần này đi có thể sẽ chết, cô có muốn đi cùng ta không?”

Ngao Thiên Thiên đáp: “Trước kia ta đồng ý, bây giờ, ta vẫn đồng ý!”

Diệp Quân cười to, sau đó tiến một bước về phía trước, lập tức bước vào Trấn Thiên Môn!

Hắn thu hồi kiếm Hành Đạo, vách ngăn duy độ kia lập tức tự khép lại!

Thấy cảnh này, sắc mặt mấy người nhóm Diệp Khải phía xa thay đổi, điên cuồng xông tới trước Trấn Thiên Môn, Diệp Khải còn đánh một quyền về phía vách ngăn duy độ.

Oanh!

Vách ngăn duy độ không hề bị ảnh hưởng!

Diệp Khải ngây người, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, giận dữ hét lên: “Huynh làm gì thế!”

Diệp Quân nhìn mấy người trước mặt, khẽ mỉm cười: “Diệp Khải đệ, giúp ta chăm sóc Tộc trưởng và gia tộc họ Diệp…”

Diệp Khải tức giận nhìn Diệp Quân: “Chúng ta có thể cùng nhau gánh vác!”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta là đại ca, cứ để ta!”

Diệp Khải lại đấm một phát về phía vách ngăn duy độ, nhưng vô dụng, dù y có dùng chín pháp tắc cũng không làm gì được!

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền ở một bên, Tịch Huyền cũng đang nhìn hắn.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương, cảm ơn cô đã từng liều mạng cứu ta… Ta luôn muốn nói vài lời với cô, nhưng mỗi lần gặp cô, ta lại không biết nói thế nào… Tóm lại là ta rất vui vì đã quen biết cô!”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tịch Huyền lập tức rơi nước mắt.

Có những thứ không thể nào kiềm chế được!

Ví dụ như nước mắt!

Và cả tình cảm!

Diệp Quân quay đầu nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, hắn khẽ mỉm cười: “Sư tỷ, ta luôn muốn đón sư phụ đến thư viện, nhưng mà… ta thật sự rất bận, có rất nhiều chuyện cần ta làm…”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Sư đệ, bây giờ ta rất mạnh, ta đi cùng đệ, được không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện