Tiểu Tháp im lặng không lên tiếng.
Diệp Quân ngồi khoanh chân lại lặng lẽ chờ đợi.
Hắn sắp tiết kiệm được một ngàn vạn rồi.
Nếu đánh đến vị trí đầu tiên, giữ vững vị trí mấy tháng thì tiết kiệm được mấy ngàn vạn kim tinh không hề khó.
Dĩ nhiên tiền càng nhiều càng tốt.
Đúng lúc này, không gian trước mặt hắn bỗng rung chuyển, thấy thế Diệp Quân lập tức đứng bật dậy, ngay sau đó cả người hắn biến thành một tàn ảnh rồi biến mất.
Vèo!
Một tia kiếm quang lướt qua.
Chàng trai xuất hiện lúc nãy nhìn thấy thế, sắc mặt thay đổi: “Mẹ kiếp?”
Ầm!
Cùng với âm thanh cực lớn vang lên, một luồng sáng màu vàng bỗng phát ra từ giữa trán chàng trai, chàng trai văng ra xa mười mấy trượng.
Diệp Quân không ra tay tiếp, hắn nhìn khí kiếm trong tay phải, đầu mũi khí kiếm bỗng gãy lìa.
Thấy thế Diệp Quân lại nhìn vị trí chàng trai đứng lúc này, nơi đó có một đống mảnh vỡ màu vàng.
Là áo giáp!
Hơn nữa còn là áo giáp cấp Tiên.
Diệp Quân không nói gì.
Hắn phát hiện ra một khuyết điểm của mình, kiếm Hành Đạo có sức mạnh vô địch nhưng khí kiếm không có khả năng này.
Lúc này chàng trai đó bỗng ngạc nhiên nói: “Huynh là kiếm tu hả?”
Diệp Quân nhìn chàng trai rồi gật đầu: “Phải”.
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Sao huynh lại đánh lén?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần đầu ta đến đây nên không biết rõ quy tắc, nhưng Vân Trần huynh nói chỉ cần đối phương vừa xuất hiện thì ta có thể ra tay”.
Vân Trần: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, chàng trai sửng sốt, sau đó nói: “Là Vân Trần ở cấp mười kia à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nghe vậy chàng trai sầm mặt: “Cái tên này!”
Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta có thể tiếp tục chưa?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Không đánh nữa! Ta thua”.
Một nhát kiếm vừa rồi đã chém đứt hết áo giáp bảo bối cấp Tiên của gã, gã biết mình không phải là đối thủ của cậu thanh niên này.
Huống gì tên này còn là kiếm tu.
Nghe chàng trai nói thế, Diệp Quân nhíu mày: “Không đánh nữa ư?”
Chàng trai gật đầu: “Ta nhận thua”.
Diệp Quân vô thức nói: “Tiền đâu?”
Chàng trai sửng sốt: “Tiền gì?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vân Trần nói, bên thua phải trả tiền cho bên thắng”.
Nói rồi hắn ngừng lại một chốc, lại nói: “Ít nhất là hai mươi vạn”.
Vân Trần: “???”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Hắn nói thế sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chàng trai sa sầm mặt mày, mẹ nó chứ, gã hơi sợ thật rồi đấy.
Ngộ nhỡ tên kiếm tu này túm chặt lấy gã không tha, đánh cho gã một trận thì thể diện này vứt đi đâu đây?
Phải biết rằng tính cách của kiếm tu khá lầm lì, ít tiếp xúc với người khác, nói một cách dễ hiểu là đầu óc ù lì.
Nghĩ đến đây chàng trai nói: “Huynh đệ, xưng hô thế nào nhỉ?”
Diệp Quân nói: “Dương Quân”.
Chàng trai mỉm cười: “Dương huynh, có thể nhìn ra chắc là huynh khá khó khăn về kinh tế, thế này nhé, ta có ba mươi vạn kim tinh, huynh cứ lấy dùng trước xem như chúng ta kết bạn nhé”.
Diệp Quân nhìn chàng trai: “Cần trả lại không?”
Chàng trai nghĩ một hồi rồi nói: “Sau này nếu huynh tiện… dù sao phụ thuộc vào huynh”.
Diệp Quân chắp tay lại: “Huynh đệ tên là gì?”
Chàng trai cười nói: “Ta là Tiêu Triệt”.
Diệp Quân gật đầu: “Tiêu huynh, ta thật sự cần tiền nhưng nếu huynh đã không muốn