Học đi đôi với hành.
Chỉ học không thì chỉ có thể thành mọt sách!
Cũng phải đi ra ngoài xem thử thế giới này ra sao, vì rất nhiều chân lý cuộc đời không nằm trong sách vở!
Tu luyện cũng vậy!
Không thể chỉ dựa vào việc lĩnh ngộ, còn phải thực chiến mới được, hai cái kết hợp nhau.
Lúc này, Tịch Huyền bỗng nói: "Lần này ngươi đại diện Đạo Môn tranh giành số mệnh đại đạo à?"
Diệp Quân gật đầu.
Tịch Huyền suy nghĩ rồi nói: "Ngươi có muốn đổi một thế lực khác không? Thứ cho ta nói thẳng, Đạo Môn quá yếu! Nếu trong lúc tranh giành số mệnh đại đạo ngươi gặp phải đối đãi bất công thì Đạo Môn sẽ không giúp được ngươi.
Nhưng nếu ngươi gia nhập những thế lực mạnh mẽ hơn, ví như Thần tộc hay thư viện Quan Huyên! Thiên phú rất quan trọng, nhưng chỗ chống lưng cũng quan trọng!"
Diệp Quân lắc đầu.
Lúc hắn tới Trung Thổ Thần Châu, không một thế lực nào chịu thu nhận hắn, ngoại trừ Đạo Môn.
Tuy Đạo Môn rất ngèo nhưng hắn nhớ ân tình này!
Người ta giúp mình lúc hoạn nạn!
Làm người, không thể vong ơn phụ nghĩa.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, thấy hơi ngờ vực: "Theo ta được biết thì qua hệ giữa cô và thư viện Quan Huyên..."
Tịch Huyền cười nói: "Đúng là ta có thù với thư viện Quan Huyên, nhưng bây giờ ta không hận bọn họ nữa rồi!"
Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"
Tịch Huyền bình tĩnh nói: "Đám người mà ta hận, năm xưa đã bị ta giết sạch rồi!"
Diệp Quân sững sờ, sau đó lắc đầu cười.
Cô nương này cũng là một người mạnh mẽ!
Tịch Huyền cười nói: "Bây giờ chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho ta, nhưng ta cũng chẳng quan tâm! Ta sẽ đi tranh giành số mệnh đại đạo, thư viện đã có quy định, người tham gia tranh giành số mệnh đại đạo sẽ được bảo vệ! Đến lúc đó ta tham gia tranh đoạt, bọn họ muốn giết ta nhưng không làm gì được, chắc chắn sẽ tức chết cho mà xem!"
Diệp Quân lắc đầu cười, mà lúc này, một luồng khí tức khủng bố bỗng giáng từ trên trời xuống.
Ngay sau đó, một giọng nói chợt vang lên: "E là cô không có cơ hội đó đâu!"
Nghe vậy, Tịch Huyền nheo hai mắt lại: "Là cường giả của thư viện Quan Huyên !"
Diệp Quân nhíu mày: "Chẳng phải cường giả đỉnh cấp không được ra tay ở đây à?"
Tịch Huyền liếc Diệp Quân một cái: "Thư viện Quan Huyên với Tiên Bảo Các mặc cùng một chiếc váy đấy!"
Tiểu Tháp: "..."
Tịch Huyền lại nói: "Ngươi đi mau đi!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy nói: "Đây là chuyện giữa ta với bọn họ, ngươi đừng can dự vào!"
Diệp Quân lắc đầu: "Ta đưa cô chạy trốn, tốc độ của ta rất nhanh!"
Tốc độ rất nhanh!
Tịch Huyền chớp mắt, mặt bỗng ửng đỏ.
Diệp Quân khẽ động tâm niệm, một thanh khí kiếm xuất hiện vừa hắn và Tịch Huyền.
Diệp Quân đứng lên kiếm rồi nói: "Lên đây!"
Tịch Huyền đứng lên trước mặt Diệp Quân, hắn động tâm niệm, ngự kiếm bay đi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt bọn họ đã biến mất phía chân trời!
Hai người vừa đi chưa bao lâu thì một luồng khí tức khủng bố xé nát không gian, đánh về phía hai người!
Tịch Huyền nheo mắt, quay người phóng phi đao!
Vù!
Không gian bị xé toạc!
Ầm!
Phía chân trời, một tiếng nổ lớn van lên, một ông lão liên tiếp lùi sau!
Mà lúc này, một lão già áo xám bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tịch Huyền.
Tịch Huyền nhìn lão già áo xám, bình tĩnh nói: "Viện chủ viện Chấp Pháp!"
Viện chủ viện Chấp Pháp!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân sa sầm xuống!
Lại một ông lớn!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân cười nói: "Ngươi đi đi!"
Diệp Quân lắc đầu.
Tịch Huyền: "Không cần thiết vì ta mà chọc giận thư viện Quan Huyên, hiểu không?"
Diệp Quân cười nói: "Nếu ta đi, cô có thất vọng không?"
Tịch Huyền gật đầu: "Có! Nhưng ta hiểu được!"
Diệp Quân khẽ cười: "Lúc trước cô có thể không cứu ta, nhưng cô đã cứu! Ta cảm thấy, bây giờ chắc chúng ta đã là bạn!"
Tịch Huyền cười nói: "Thật ra, lúc ở Tội Uyên ta đã cảm thấy chúng ta là bạn rồi!"
Lúc này, viện chủ viện Chấp Pháp bỗng lên tiếng: "Hai ngươi có thể tôn trọng ta một chút không? Trông ta yếu lắm à? Hai ngươi chắc chắn sẽ đánh bại ta đến vậy à?"
Diệp Quân nhìn viện chủ, xoè tay ra, một