Kiếm Tông!
Tiếng của Tào Bạch vừa dứt, tất cả cường giả ẩn nấp xung quanh đều rút lui, chỉ sợ bị Tào Bạch nhắm trúng.
Không ai dám chọc giận Kiếm Tông!
Dù là mấy thế gia siêu cấp ở tổng viện cũng không dám chọc giận Kiếm Tông!
Không phải sợ mà thật sự không muốn gây chuyện!
Ở vũ trụ Quan Huyên, Kiếm Tông nổi danh khó nhằn!
Xấu tính!
Bao che người của mình!
Người nào người nấy đều đánh đấm rất giỏi!
Bối cảnh nghịch thiên!
Dù là nội các thì cũng chỉ có thể ràng buộc Kiếm Tông một phần nào đó thôi, trước nay không dám hạ bất cứ mệnh lệnh cứng rắn nào!
Vì sao?
Vì họ giỏi đánh đấm quá!
Trong Kiếm Tông đã có đến ba vị Đại Kiếm Đế siêu cấp, ngoài ra còn có khá nhiều Kiếm Đế.
Quan trọng nhất là những kiếm tu này đều vô cùng xấu tính, nếu mệnh lệnh của nội các khiến Kiếm Tông không vui thì Kiếm Tông thật sự dám mặc kệ nội các!
Thậm chí còn dám công nhiên làm phản nội các!
Nếu ba vị Đại Kiếm Đế tỏ thái độ cứng rắn thì các nhân vật lớn của nội các cũng phải đau đầu!
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, trong trận chiến năm xưa, Kiếm Tông là tông môn bị thương vong nhiều nhất.
Cả Kiếm Tông có một trăm nghìn kiếm tu đã chết ở chiến trường Hư Chân, ngày hôm đó cường giả của Kiếm Tông đã xung phong dẫn đầu, đánh đến người cuối cùng, đến cả Thính Vân Kiếm Đế cũng suýt chút đã bỏ mạng trong trận chiến đó.
Trong trận chiến năm xưa, Kiếm Tông suýt chút nữa đã bị diệt tông, tuy rằng sau này đã dần dần hồi phục nguyên khí nhưng không thể huy hoàng như trước đây được nữa!
Thế nên cả vũ trụ Quan Huyên đều vô cùng kính phục Kiếm Tông.
May là ngày thường Kiếm Tông cũng không tham gia thế sự, nên mọi người đều tránh tuyệt đối không chủ động gây sự với Kiếm Tông!
Tới Kiếm Tông trả thù?
Mẹ kiếp! Kẻ nào dám!
Đến cả mấy thế gia siêu cấp kia cũng không dám làm vậy.
Đương nhiên cũng không cần thiết phải làm vậy!
Bọn họ phải nể mặt Kiếm Tông!
Giang hồ đâu hẳn chỉ là chém chém giết giết, còn có nhân tình thế thái!
Cảm nhận được những khí tức xung quanh rút lui, Diệp Quân thấy hơi kinh ngạc, uy danh của Kiếm Tông này thật khủng khiếp, chỉ một lời đã doạ lui những cường giả trong bóng tối, đúng là đỉnh!
Thấy mọi người rút lui, Tào Bạch mới thu hồi ánh mắt!
Lúc này, Diệp Quân nhìn Tào Bạch, khẽ cười: "Tào huynh, đa tạ!"
Tào Bạch khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, chuyện này trách ta, nếu ta không đòi cọ xát với huynh thì với thực lực của Diệp huynh, đám người tầm thường kia khó mà làm huynh bị thương được!"
Diệp Quân cười, sau đó nhìn Tịch Huyền: "Chúng ta lên đường thôi!"
Tịch Huyền gật đầu, định dùng tàu mây thì Tào Bạch bỗng nói: "Dùng cái này đi!"
Nói rồi y xoè bàn tay ra, một chiếc phi thuyền cực lớn dài nghìn trượng xuất hiện trước mặt hai người, cực kỳ hào nhoáng.
Mắt Tịch Huyền ánh lên sự bất ngờ: "Tàu sao!"
Tàu cũng có phân cấp bậc, thấp nhất là tàu mây, trên đó là tàu sao, sau đó là tàu vũ trụ, tàu đế, cuối cùng là tàu thần!
Một chiếc tàu sao rất quý giá, trị giá thấp nhất cũng lên đến vài nghìn vạn kim tinh, chỉ một vài thế lực lớn mới dùng nổi!
Mà Tào Bạch này đã sở hữu riêng một chiếc rồi!
Phải công nhận rằng Kiếm Tông này giàu có thật!
Diệp Quân cũng hơi chấn động, đệ tử của tông môn này giàu quá, chẳng trách ai cũng muốn tới tổng viện thư viện Quan Huyên, vì phúc lợi và đãi ngộ quá tốt!
Nghĩ vậy, Diệp Quân thầm than: "Tháp gia, ngươi có tiền không? Nếu có thì cho ta mượn một ít đi, chắc chắn ta sẽ trả...!Nếu ngươi không tin ta thì sau này đợi ta tìm thấy cha ta, ông ấy trả cho ngươi cũng được, ngươi quen với cha ta mà, ngươi tin cha ta chứ?"
Tháp gia cạn lời!
Mẹ nó chứ!
Hai cha con nhà ngươi biết đùa thật đấy!
Đúng là con ruột mà!
Diệp Quân hỏi: "Tháp gia ơi?"
Tiểu Tháp im lặng.
Cha ngươi trả sao?
Thằng nhóc ngốc, cha ngươi nợ