Tào Bạch lại thầm thở dài!
Tiếc quá đi mất!
Thật ra vì một vài nguyên nhân trong lịch sử mà trên dưới Kiếm Tông rất đoàn kết, dường như không có nội đấu, vì bên ngoài Kiếm Tông luôn có kẻ địch mạnh mẽ!
Kiếm Tông từng là một thanh kiếm của thư viện Quan Huyên!
Một thanh kiếm sắc bén có thể khiến người ta khiếp sợ!
Đến ngày nay, Kiếm Tông cũng đã không còn mạnh như trước đây nữa, kiếm tu ngày càng ít, cũng chính vì vậy Tào Bạch mới thấy tiếc nuối.
Diệp Quân là một kiếm tu độc lập, nếu gia nhập Kiếm Tông thì thành tựu sẽ càng cao hơn!
Mà bây giờ, sự việc đã phát triển tới mức độ này rồi!
Đừng nói là y, dù Kiếm Tông muốn nhúng tay vào cũng phải cân nhắc kỹ càng!
Trừ phi...!Thanh Khưu Nữ Đế thức tỉnh.
Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, cũng chỉ có mình Thanh Khưu Nữ Đế là có thể trấn áp cả thư viện bằng một lời nói, nghịch chuyển càn khôn!
Haiz!
Tào Bạch lắc đầu, quay người nhìn tinh không sâu thẳm.
Lần này trở về phải báo cáo kỹ càng chuyện ở dưới này với các trưởng lão trong tông môn mới được!
Diệp Quân ngồi xếp bằng vẫn đang nhớ lại trận chiến ban nãy với Tào Bạch!
Trận chiến này khiến hắn nhận ra điểm thiếu sót của mình!
Thứ nhất, tốc độ chưa đủ nhanh, gặp người bình thường thì tốc độ của hắn là đủ, nhưng nếu gặp thần thuật sư và kiếm tu thiên tài như Tào Bạch, tốc độ của hắn sẽ bị trấn áp, mà khi tốc độ bị trấn áp, hắn sẽ rơi vào thế bị động!
Thứ hai, cảnh giới quá thấp, vấn đề này ngày càng hiện rõ!
Cảnh giới quá thấp, huyền khí tự thân sẽ không đủ, huyền khí không đủ thì không thể nào đánh lâu được.
Nếu không thể giải quyết trận đấu nhanh chóng thì hắn sẽ càng lúc càng đuối sức, thực lực cũng càng ngày càng yếu!
Nếu hắn không thể giết chết đối phương bằng một nhát kiếm thì sẽ rơi vào thế bị động, dễ bị đối phương giết ngược!
Hai vấn đề này đều cần hắn giải quyết!
Nếu không, một khi gặp phải kẻ địch mạnh thực sự, hắn sẽ chịu thiệt!
Đáng tiếc bây giờ hắn không còn nhiều thời gian.
Sau khi đổi qua đi tàu sao, thời gian một tháng được rút ngắn thành hai mươi ngày, quá ngắn!
Trong hai mươi ngày, hắn không thể nào tu luyện và học tập bình thường được!
Kẻ địch sẽ ngày càng nhiều, ngày càng mạnh!
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn tinh không vô bờ bến, ánh mắt hắn dần lạnh lẽo!
Bây giờ hắn chỉ có một con đường duy nhất!
Đó chính là tu luyện bằng cách giết chóc!
Vừa giết vừa tu luyện!
Chỉ còn con đường này mà thôi!
Lúc này, Tịch Huyền tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy khẽ nói: "Nhất định chúng ta sẽ có thể tới được Thanh Châu!"
Diệp Quân gật đầu, bây giờ đối với hắn, hy vọng duy nhất là tới Thanh Châu, sau đó tìm đạo kiếm khí mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại, mời Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh!
Sau ba ngày...!
Hôm nay, trên tàu sao, Tào Bạch ôm quyền nói với Diệp Quân: "Diệp huynh, ta phải đi rồi!"
Diệp Quân cười nói: "Diệp Quân ta ghi nhớ ân tình Tào huynh đã hộ tống! Nếu lần đến Thanh Châu này ta không chết, ngày sau chắc chắn sẽ tới Kiếm Tông cảm tạ Tào huynh!"
Tào Bạch lắc đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Y dừng lại một chốc rồi lại nói: "Diệp huynh, đường dài trắc trở, huynh bảo trọng!"
Diệp Quân gật đầu: "Sau này gặp lại!"
Tào Bạch ôm quyền chào rồi quay người ngự kiếm rời đi, chớp mắt đã mất dạng!
Sau khi Tào Bạch đi, Diệp Quân khẽ cười: "Phiền phức sắp tới rồi!"
Tịch Huyền cười nói: "Thì cứ để nó tới thôi!"
Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn Tịch Huyền, từ trước giờ hắn vẫn chưa biết thực lực thật sự của Tịch Huyền!
Rốt cuộc cô ấy mạnh đến nhường nào?
Hắn không biết!
Vì hắn chưa từng được thấy Tịch Huyền thật sự đánh nhau với ai!
Tịch Huyền bỗng huơ tay trước hai mắt Diệp Quân, cười hỏi: "Nhìn ta làm gì? Mặt ta nở hoa hả?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không, ta đang nghĩ rốt cuộc thực lực của Tịch Huyền cô nương mạnh đến cỡ nào?"
Tịch Huyền khẽ cười: "Cũng tạm, tàm tạm thôi!"
Diệp Quân: "Cô từng là chủ tịch của thư viện Trung Thổ Thần Châu đấy!"
Tịch Huyền: "Chuyện đã qua rồi!"
Diệp Quân bỗng hơi tò mò: "Tịch Huyền cô nương, gia thế của cô thế nào?"
Tịch Huyền lắc đầu, không nói gì!
Diệp Quân khẽ gật đầu, không hỏi thêm.
Tàu sao lái vào sâu tinh không, với tốc độ này, mười lăm ngày nữa là họ sẽ tới Thanh Châu!
Càng tới gần Thanh Châu nghĩa là càng lúc càng nguy hiểm hơn!
Nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi!
...!
Một bên khác, một cô gái đứng sâu trong tinh không, nhìn tàu sao chầm chậm trôi đi.
Cô gái mặc trường bào màu trắng bó sát người, thân hình mảnh khảnh, tóc dài xoã sau vai chấm đến mông, tóc của cô ta có màu vàng