Chương 2691
Phải biết rằng, cường giả mà lão ta dẫn đến đều là tinh anh trong đám tinh anh, lần này tổn thất nhiều như thế thật sự là hao tổn quá mức với nhà họ Vương.
Lúc này Đại trưởng lão bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Tộc trưởng, tại sao không triệu hồi bóng dáng thần linh?”
Các trưởng lão khác đều nhìn Vương Tông, ánh mắt không hề thân thiện.
Nếu có bóng dáng thần linh thì Vương tộc đâu có rơi vào bước đường này?
Vương Tông lắc đầu: “Bóng dáng thần linh chỉ có thể triệu hồi một lần”.
Nghe Vương Tông nói thế, mọi người đều sửng sốt.
Sắc mặt Đại trưởng lão càng trở nên khó coi, thoáng chốc ông ta đã hiểu được lợi và hại bên trong đó.
Chỉ có một lần.
Một khi triệu hồi thì dù Vương tộc có ra khỏi đây cũng sẽ bị gia tộc hậu duệ thần linh khác thâu tóm.
Không có con át chủ bài, ai mà sợ ngươi nữa?
Dùng.
Thì gia tộc bị tiêu diệt.
Không dùng thì chỉ có vài người chết.
Chỉ có thể lựa chọn không dùng.
Vương Tông khẽ nói: “Cho dù có dùng cũng chỉ có thể dùng vào lúc quan trọng nhất, không thể dùng vào thế lực hạng ba này…”
Nói đến đây, sắc mặt lão ta bỗng trở nên bất thường.
Quả là nỗi nhục nhã lớn.
Người thất thế dễ bị hãm hại.
Ngay lúc này, có hàng ngàn khí tức cực mạnh cuồn cuộn đến từ bầu trời.
Chính là các cường giả của Tư Mã Nho đuổi đến.
Thấy thế, Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Tông, trầm giọng nói: “Ở đây, chúng ta không phải
Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng, nếu vẫn không dùng cách triệu hồi bóng dáng thần linh thì họ vẫn sẽ có nhiều người chết ở đây.
Vương Tông nhìn đám người Tư Mã Nho đuổi đến, im lặng không nói.
Lão ta không ngờ Vương tộc lại bị một thế lực thấp kém bức ép đến mức độ này.
Vương Tông tiến đến một bước, xòe bàn tay ra, một lệnh bài xuất hiện trong tay lão ta, mắt lão ta hiện lên vẻ phức tạp, không ngờ rằng con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Vương lại phải sử dụng ở đây.
Rất khó chịu.
Vương Tông muốn sử dụng lệnh bài đó nhưng ngay lúc này lại xảy ra chuyện dị thường, một tia kiếm quang xoẹt qua.
Đồng tử Vương Tông co lại, hoảng hốt, vì mục tiêu của kiếm quang đó chính là lão ta.
Vương Tông cảm thấy hoảng sợ, lại ép buộc sử dụng thực lực, tung một quyền.
Rầm!
Vương Tông bị nhát kiếm của Diệp Quân chém lùi về sau cả ngàn trượng, khi ông ta dừng lại, lệnh bài trong tay ông ta đã không còn nữa.
Vương Tông ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Quân yên tĩnh đứng đó, một thân áo trắng, tay hắn cầm lệnh bài.