Chương 277
Chương 2772
Từ trong Tiểu Tháp, Mộc Nguyên và hai tôn Thần vọt ra tiếp đón hai con yêu thú.
Diệp Quân vội vàng nâng Cao Thú dậy, đưa cây thần tự nhiên vào cơ thể ông ta. Nhưng làm vậy cũng vô dụng, vì nhát chém của đoàn trưởng Mục đã hoàn toàn phá nát mọi sinh cơ trong cơ thể Cao Thú.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn.
Cao Thú tóm lấy tay hắn, dúi vào một chiếc nhẫn, mấp máy môi: “Tinh giới… Tinh Hà Tông… Nói cho Cao Quân Như… sau này phải tự chăm sóc mình…”
Nói đến đây, thân hình ông ta hóa thành làn khói tan biết mất.
Diệp Quân siết chặt nhẫn trong tay, chầm chậm đứng dậy. Khi nhìn lên, hắn thấy đoàn trưởng Mục đã bị Ngao Thiên Thiên hoàn toàn áp chế.
Kiếm của cô ta tuy bén nhưng không phá được lớp phòng ngự của Ngao Thiên Thiên, hơn nữa sức mạnh kiếm đạo còn thua xa sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.
Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu, thét lên: “Thiên Thiên!”
Ngao Thiên Thiên lập tức hóa thành tia sáng vàng trở lại cơ thể hắn.
Diệp Quân bước tới trước, tung ra một đường kiếm quang dài vạn trượng thẳng vào đoàn trưởng Mục.
Uỳnh!
Cô ta bị đánh bay đi vạn trượng.
Chân trời cũng bị xé rách một lỗ toang hoác.
Đoàn trưởng Mục nheo mắt lại, nặng nề nhận ra mình không phải đối thủ của kiếm tu này.
Cô ta không chút do dự xoay người, hóa thành kiếm quang phóng lên cao.
Chạy!
Nào ngờ vừa quay lưng đi, cô ta đã cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ập đến. Đoàn trưởng Mục biến sắc, vội vàng nâng kiếm lên đặt giữa trán rồi quay phắt lại chém ra.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát.
Trong tay tên nó cón cầm một cây rìu khổng lồ, mỗi bước chân đều mang theo khí tức khiến đất trời rung động.
Thần tướng bước tới trước, bổ cây rìu trong tay xuống.
Một đòn này khiến đất trời rạn nứt, núi non sụp đổ.
Diệp Quân không lùi một bước, hóa thành kiếm quang lao vào.
Đánh trực diện!
Oành!
Cú va chạm khiến Thần tướng giáp vàng vỡ thành từng mảnh. Đoàn trưởng Mục đã chạy đến chân trời thấy vậy thì đồng tử rụt lại, hối hả tăng tốc tháo chạy.
Qua mấy hiệp giao thủ, cô ta biết mình căn bản không phải đối thủ của kiếm tu trẻ tuổi này, vì vậy cần phải nhanh chóng trở lại Đạo Thị. Chỉ có sức mạnh phong ấn hùng hậu ở nơi ấy mới có thể giúp cô ta sống sót.
Nhờ có Ẩn Nặc Châu mà cô ta không bị lũ yêu thú nơi này cản đường, nhưng Ẩn Nặc Châu của Diệp Quân đã mất đi tác dụng, vì vậy vừa ra tay đã khiến vô vàn yêu thú ghé mắt.
Chúng ồ ạt lao tới với ác ý ngùn ngụt như thủy triều.
Diệp Quân bèn gầm lên: “Cút!!”