Chương 648
Kiếm Chủ Nhân Gian cầm lấy kiếm Hành Đạo, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, ông ấy khẽ cười rồi nói: “Đã lâu không được trông thấy nó rồi!”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, giống như đang hồi đáp!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ngơ ngác.
Kiếm Chủ Nhân Gian biết kiếm Hành Đạo ư?
Lúc này, trong cơ thể Diệp Quân, Tiểu Tháp từ từ bay ra, nó bay tới trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: “Tiểu chủ!”
Giọng nói chỉ có nó và Kiếm Chủ Nhân Gian nghe thấy!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Tiểu Tháp, trong mắt ông ấy lóe lên vẻ phức tạp, sau đó khẽ nói: “Vất vả cho ngươi rồi!”
Lúc này, Diệp Quân phía bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tiền bối, ông có quen Tháp gia không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Quen!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, vậy ông có quen cha ta không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt: “Từng gặp vài lần, nhưng không quá thân quen!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia nói cha ta đi ở rể, là thật sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên đông cứng lại.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp đột nhiên hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Tiểu chủ, chuyện này…”
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên siết chặt Tiểu Tháp: “Xem ra ngươi không vất vả chút nào đâu nhỉ!”
Nói xong, ông ấy thẳng thừng quăng Tiểu Tháp về phía chân trời!
Diệp Quân
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Tháp gia này của ngươi sức khỏe không được tốt, ta giúp nó hoạt động gân cốt một tí!”
Diệp Quân: “…”
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, ông ấy trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi biết bội kiếm Thanh Huyền của ta chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết!”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Linh hồn của cô nương bên trong thanh kiếm này cần bội kiếm của ta mới có thể phục hồi, ngươi phải tới tổng viện thư viện tìm bội kiếm của ta!”
Diệp Quân liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn đương nhiên không tin!
Ban nãy linh hồn Tịch Huyền hoàn toàn vỡ vụn mà ông cũng có thể phục hồi, trong khi linh hồn của Tiểu Ca thì vẫn còn vẹn nguyên!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên cười nói: “Đây dẫu sao cũng chỉ là kiếm khí ta lưu lại nơi này, không thể tồn tại quá lâu!”
Nghe vậy, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Trong lòng hơi thất vọng.