Chương 649
Đi tới tổng viện thư viện Quan Huyên?
Hắn không muốn đi lắm!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhẹ nhàng phủi bỏ lớp bụi trên vai Diệp Quân, khẽ cười nói: “Chàng trai, ta phải đi rồi!”
Trong mắt ông ấy có mấy phần không nỡ.
Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Chủ Nhân Gian, nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta nhất định sẽ trở thành một kiếm tu lợi hại như ông!”
Nghe vậy, Kiếm Chủ Nhân Gian hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi muốn trở thành một kiếm tu lợi hại như ta sao?”
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc nói: “Ông chính là mục tiêu đời người của ta!”
Mục tiêu đời người!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên sững sờ, một giây sau, ông ấy đột nhiên phá lên cười một cách điên cuồng!
Tiếng cười như sấm, vang vọng giữa đất trời!
Khoảnh khắc này, cả Thanh Châu đều nghe thấy tiếng cười của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Khoảnh khắc này, kiếm Hành Đạo trong tay Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên rung lên kịch liệt!
Ở nơi sâu nhất của vũ trụ xa xôi kia, một giọng nói vừa già nua vừa tang thương đột nhiên vang lên: “Không ngờ ngươi lại dùng phương thức này để phá thần…Ngươi sẽ đi bước này chứ?”
Đi?
Không đi?
Trên đỉnh núi Thương Lan, Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười vô cùng vui vẻ.
Khoảnh khắc này, ông ấy đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện mình từng làm đều xứng đáng!
Là một người cha, chuyện vui nhất là gì? Đương nhiên là được con trai mình công nhận, hơn nữa còn coi là thần tượng.
Khoảnh khắc này, ông ấy đang kiêu hãnh!
Vô cùng kiêu hãnh!
Còn kiêu hãnh hơn cả việc trở thành Kiếm Chủ Nhân Gian!
Còn kiêu hãnh hơn cả phá thần!
Lúc này, Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tiền bối?”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ xoa đầu Diệp Quân, cười lớn nói: “Chàng trai, cố lên!”
Nói xong, cơ thể của ông ấy dần trở nên hư ảo.
Ông ấy không phá thần vào khoảnh khắc này!
Mặc dù ông ấy chỉ cần tiến lên trước một bước là đủ để phá thần, thế nhưng ông ấy không làm như thế!
Ông ấy phải bảo vệ cho chàng trai này một đoạn đường!
Nếu không, lỡ như bây giờ gánh nặng kia đặt trên người chàng trai này thì cậu ấy sẽ khốn khổ tới mức nào nữa?
Ông ấy không thể không biết suy nghĩ giống như người nào đó năm xưa!
Nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian ngày càng hư ảo, biểu cảm của Diệp Quân trở nên phức tạp.