Chương 23: Bỏ Trốn.
Tịnh Mỹ cười cười.
-Từ lúc nghỉ trưa đã không thấy cô ta quay lại rồi, cũng không biết là đang lượn lờ ở đâu.
Vương Chấn Phong nắm chặt tay Tịnh Mỹ , anh nhìn thẳng vào mắt cô ta , Tịnh Mỹ có phần bất ngờ. Đã lâu rồi, từ sự cố đó chưa khi nào Vương Chấn Phong nổi giận với Tịnh Mỹ.
Vương Chấn Phong muốn nói lại thôi, anh buông tay Tịnh Mỹ rời khỏi lớp học. Tịnh Mỹ vừa sợ lại vừa tức giận không dám đuổi theo.
Vương Chấn Phong đi khắp nơi trong trường cũng không thấy dấu vết gì của
Lâm Thinh Thinh , anh mệt mỏi dựa lưng vào tường thở dốc. Sức khỏe không tốt nên hôm nay xem như Vương Chấn Phong đã cố gắng lắm rồi.
Hồ Tử Phóng cùng Lâm Tuấn Ngạc cũng trở lại, cả hai lắc đầu nhìn Vương Chấn Phong , anh nghiến răng
-Lâm Thinh Thinh anh mà bắt được em để xem em xin xỏ thế nào.
Hai người lo lắng nhìn sắc mặt tái đi của anh
- Cậu không sao đó chứ?
-Câu đó để dành hỏi Lâm Thinh Thinh sau khi tôi bắt được cô ta đi.
Ắt xì…
-Em lạnh à?
-Không, tôi không sao.
Tử Phong gắp thức ăn vào chén cho Lâm Thinh Thinh. Quả nhiên tóc ngang vai cũng khá hợp với khuôn mặt cô, sau một buổi bị lôi đi khắp trung tâm thương mại bây giờ Lâm Thinh Thinh trông tươm tất hơn lúc trưa nhiều. Mái tóc dài giờ chỉ còn ngang vai, bộ váy đen càng tôn lên làn da trắng.
Lâm Thinh Thinh ngập ngừng.
-Hôm nay cám ơn anh lắm, nhưng có lẽ sau khi ăn xong tôi nên đi thôi.
-Em muốn đi đâu?
Lâm Thinh Thinh suy nghĩ một lúc, quyết định nói sự thật cho Tử Phong
-Có lẽ xa trung tâm thành phố một chút, như thế vừa không bị tìm thấy , sau này cha tôi có về tìm tôi cũng dễ hơn.
Tử Phong bỏ đũa, anh chỉ biết cô sau khi về nhà Vương Chấn Phong còn chuyện trước đây quả thật có chút mù mờ.
-Cha em?
-Không giấu gì anh, cha tôi nợ tiền người ta nên bỏ trốn. Vương Chấn Phong giúp tôi trả nợ, đổi lại tôi làm giúp việc cho anh ta. Xin lỗi vì giờ mới cho anh biết, nhưng anh đang giúp tôi trốn nợ đấy.
Tử Phong gật gù, không có vẻ mặt hối hận của kẻ đồng phạm.
-Thế này đi, tạm thời anh thuê một phòng cho em ở tạm. Đợi vài ngày nữa em hãy đi.
Lâm Thinh Thinh tròn mắt, anh chàng này quả thật là người thích vướng vào rắc rối.
-Không cần đâu. Tôi phải đi ngay
-Nếu em đi ngay nhất định chủ nợ Vương của em lập tức tìm thấy, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Em cứ tạm lánh đi, sau khi sự việc êm xuôi, anh ta tìm em mệt rồi không tìm nữa thì em muốn đi đâu không được.
Tử Phong giải thích có phần quá có lý, Lâm Thinh Thinh do dự hồi lâu. Trường hợp Tử Phong nói rất có thể xảy ra , nhưng nếu ở lại thì sẽ lại nợ Tử Phong , nợ cũ nợ mới chồng chất bảo cô trả thế nào.
-Được. Tôi ở lại nhưng việc ăn ở tôi có thể tự lo, không làm phiền anh nhiều được.
Tử Phong gật đầu, anh lo cũng được, Lâm Thinh Thinh tự xoay sở cũng chẳng sao. Miễn cô còn trong tầm mắt Tử Phong anh là được rồi.
-Vậy ăn xong anh đi tìm phòng cùng em.
Bên này Lâm Thinh Thinh an tâm ăn cơm, cô không tưởng tượng được vẻ mặt cau có của Vương thiếu bên này như thế nào.
Vương Chấn Phong về nhà, mang theo tức khí ngút trời. Quản gia Từ cũng phải sợ hãi một phần. Lên phòng anh tức giận đi qua đi lại cũng không biết làm thế nào hạ hỏa. Cơm không ăn, ngủ không nhắm mắt là tình hình hiện giờ của Vương đại thiếu gia.
Mười hai giờ đêm, Vương Chấn Phong bật dậy . Anh chộp lấy điện thoại, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh đã hỏi
-Tìm được chưa?
Người đầu dây bên kia như tỉnh ngủ hẳn, anh ta hắng giọng
-Thưa cậu chưa tìm ra. Chúng tôi chỉ biết có người thấy cô Lâm ra khỏi trường bằng cổng sau với một người nam chạy xe máy.
-Cái gì? Nam? Thằng nào?
-Tôi..Chúng tôi đang tìm…
Vương Chấn Phong ném điện thoại sang một bên. Lâm Thinh Thinh thật quá to gan, trốn nợ đã đành còn đi theo trai. Tội lỗi chất chồng, nhưng Vương Chấn Phong lại không nghĩ ra cách trừng trị cô. Nhẹ quá thì không chừa, mà mạnh tay quá thì…
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
“Lâm Thinh Thinh , tốt nhất em chạy cho xa. Bị bắt lại cũng coi như tự do được một quãng đường”
Tung chăn xuống đất, Vương Chấn Phong ra khỏi giường. Anh sang phòng cô, mọi thứ