Vương Chấn Phong mệt mỏi ngả người ra ghế , hơn nửa ngày cũng không phát hiện ra tung tích Lâm Thinh Thinh .
Anh sốt ruột đến mức tự xắn tay áo ngồi vào nhìn chằm chằm màn hình suốt mấy giờ đồng hồ. Đáng lý ra mái tóc khác biệt của Lâm Thinh Thinh sẽ rất dễ nhận ra nhưng bao nhiêu con mắt dùng hết thị lực cũng chẳng phát hiện ra nổi.
Còn số điện thoại gửi đoạn phim vào máy Lâm Thinh Thinh cũng là sim rác , Vương Chấn Phong day day trán. Hình ảnh Lâm Thinh Thinh bị hai tên kia vây lấy như bóp ngẹt trái tim anh.
-Thiếu gia , có manh mối rồi.
Người vệ sĩ mang máy tính xách tay đặt trước mặt anh
-Cậu xem , Chúng ta chỉ tập trung tìm kiếm những người có kiểu tóc giống
nhưng chỉ có cô gái này mặc đồng phục trường cậu , lại xuất hiện vào thời gian cô Lâm mất tích.
Vương Chấn Phong chăm chú nhìn vào màn hình. Quả nhiên dáng người rất giống , có điều mái tóc thì hoàn toàn khác.
-Mau , tìm lại từ đầu.
Mọi người lại căng mắt vào màn hình. Vương Chấn Phong chau mày , mái tóc dài của Lâm Thinh Thinh lúc sáng vẫn còn sao có vài tiếng lại thành ra như thế? Cô vì chạy trốn hy sinh luôn mái tóc? Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm.
-Lâm Thinh Thinh đợi một chút, anh lập tức đến trói em mang về.
Lâm Thinh Thinh cả đêm khó ngủ , mãi đến trưa cô mới thức dậy. Hôm qua nhờ Tử Phong cô thuê được một phòng trọ nhỏ giá khá rẻ. Cả ngày giam mình trong phòng ăn thức ăn nhanh Lâm Thinh Thinh cảm thấy tứ chi uể oải , nhìn ra cửa sổ cô bắt đầu suy nghĩ miên man. Không biết Vương Chấn
Phong tức giận đến mức nào , anh ta có đang điên lên tìm cô không. Nghĩ đến nét giận trên mặt Vương đại thiếu gia Lâm Thinh Thinh tự nhiên rùng mình.
Đến tối cô quyết định ra khỏi phòng đi dạo một vòng.
Lâm Thinh Thinh vừa rời khỏi cổng khu nhà trọ chừng một mét thì tiếng thắng xe chói tai làm cô giật mình. Một chiếc xe đen thắng gấp trước cổng , Lâm Thinh Thinh hốt hoảng nhận r axe của Vương Chấn Phong
“Sao …Sao anh ta có thể tìm ra ?”
Quả nhiên người bước xuống là Vương Chấn Phong , Lâm Thinh Thinh nấp sang một bên quan sát. Đúng như cô đoán , Vương thiếu ánh mắt như muốn giết người , vẻ mặt chỉ khiến người ta muốn cách xa mười mét.
Lâm Thinh Thinh tim đập loạn nhịp , cô sợ anh còn hơn sợ bọn chủ nợ của cha cô lúc trước. Không suy nghĩ nhiều cô xoay người bỏ chạy.
-Á…
Trời xui đất khiến thế nào Lâm Thinh Thinh lúng túng chân tay vấp phải dây giày của mình ngã nhào ra đất đau điếng. Cô vội bịt miệng lại nhưng quá muộn , Vương Chấn Phong nheo mắt nhìn về phía cô. Lâm Thinh Thinh thấy rõ anh nhếch mép cười.
Cô cố ngồi dậy vội vã buộc dây giày , Vương Chấn Phong đang tiến đến gần. Lâm Thinh Thinh dùng hết sức bình sinh chạy nhanh nhất có thể.
-Đuổi theo.
Hai người vệ sĩ to con ráo riết đuổi theo phía sau. Lâm Thinh Thinh thậm chí không dám quay người lại nhìn , nếu bị bắt lại quả thật không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.
Bên kia đường Tử Phong theo dõi từ đầu , anh ta đội mũ bảo hiểm xoay đầu xe
-Để xem ai bắt được mèo con nào.
Chưa kịp chạy đi thì điện thoại reo , Tử Phong nhăn mặt. Anh bấm nút nghe , đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc thút thít
-Tử Phong con mau về đây , mẹ con ta sắp mất hết rồi.
-Mẹ , con đang bận xong việc sẽ về ngay.
Người bên kia lại than vãn thêm điều gì đó , Tử Phong ngạc nhiên
-Thật sao? Được , con về ngay.
Anh ta nhìn sang phía Vương Chấn Phong đang tựa người vào xe. Tử Phong cười rồi phóng xe đi mất.
-Vương Chấn Phong , có vẻ mày chịu bước vào cuộc chơi rồi nhỉ? Dù sao như thế cũng thú vị hơn.
Bên này Lâm Thinh Thinh chạy thục mạng , khoảng cách càng lúc càng gần. Cô