Câu nói mập mờ của Vương Tử Phong khiến cô lúng túng, Lâm Thinh Thinh đành cười che giấu sự khó xử.
-Anh lại bắt đầu nói mấy câu khó hiểu rồi.
Câu chuyện bị cắt ngang, có người gọi Vương Tử Phóng từ phía sau
-Từ từ em sẽ hiểu, gặp em sau.
Lâm Thinh Thinh lắc đầu thở ra, hai anh em nhà này tính tình khác biệt. Duy chỉ có một điểm giống là thích gì làm đó chẳng để tâm đến ai.
-Thế nào, ở đây đủ phục vụ rồi nên không có việc gì cho cô làm à?
Giọng cợt nhã của Tịnh Mỹ như búa tạ đấm vào tai. Cô nhìn cô ta không nói, tiếp tục gắp thức ăn.
-Bộ cô bị bỏ đói từ mấy đời hay sao, muốn Chấn Phong mất mặt?
Lâm Thinh Thinh chán nản nhìn Tịnh Mỹ.
-Tịnh Mỹ đại nhân, nếu cô không nói thì ai mà để ý tôi đến đây cùng Vương Chấn Phong ?
Tịnh Mỹ nhăn mặt, cô càng hứng khởi cười thân thiện với cô ta.
- Mà bây giờ cô nói chuyện với tôi biết đâu người ta tưởng chúng ta là bạn.
Lùi ra sau một bước, Tịnh Mỹ đưa ly nước trong tay cho Lâm Thinh Thinh.
-Mau nuốt hết thức ăn trong miệng cô đi, đừng có mà làm mất sỉ diện của Chấn Phong nữa.
Tịnh Mỹ nhanh chân bỏ đi, Lâm Thinh Thinh cười. Cô uống hết ly nước gật gù, quả nhiên chiêu nhận họ hàng này có tác dụng.
Ăn thêm vài miếng, Lâm Thinh Thinh bỗng thấy đầu choáng mắt hoa. Tiếng nhạc, tiếng người như dồn dập lùng bùng bên tai. Cô vịn vào tường muốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Vương Chấn Phong bị mấy người khách giữ mãi không buông, khó khăn lắm mới đi được. Anh đảo mắt khắp phòng tiệc cũng không thấy bóng dáng Lâm Thinh Thinh. Muốn ra ngoài tìm thì Tịnh Mỹ đến.
-Chấn Phong, anh ở đây làm gì. Mau đi, cha em muốn gặp anh.
-Em có thấy Lâm Thinh Thinh đâu không?
Tịnh Mỹ trả lời qua loa.
-Trong nhà vệ sinh. Nào, đi thôi anh.
Vương Chấn Phong miễn cưỡng đi cùng Tịnh Mỹ mà không biết Lâm Thinh Thinh đang chật vật ở khu vườn phía sau khách sạn.
Cô đi lảo đảo, mất thăng bằng ngã vào một khóm hoa to bên cạnh. Lâm Thinh Thinh thấy đầu óc quay cuồng, khung cảnh xung quanh như đang quay lung tung xung quanh. Hai tai ong ong Lâm Thinh Thinh chỉ nghe loáng thoáng dường như có người đang nói chuyện gần đó nhưng cô không nhìn rõ là ai. Một người phụ nữ đang nghe điện thoại, bà ta có âm điệu hơi gắt gỏng.
-Còn đợi bao lâu nữa? Hôm nay nó đến gặp mọi người thì cũng rõ mục đích rồi còn gì?
Tuy Lâm Thinh Thinh không muốn trở thành người rình rập, nghe lén người khác mặc dù chính xác thì cô có muốn cũng không nghe rõ được gì nhiều. Mãi cho đến khi người phụ nữa cao giọng.
-Không cần biết, lần này loại trừ luôn cũng được, chỉ hù dọa cũng được. Ít nhất cũng phải để nó biết sợ mà rút lui.
Lâm Thinh Thinh lắc lắccái đầu nặng như đá đè của mình xem thử bản thân có nghe nhầm không. Nhưng sau đó người phụ nữ kia bỏ đi mất, Lâm Thinh Thinh gắng mở mắt thật to cũng chỉ thấy một thân ảnh mờ ảo đang di chuyển.
Cô ngồi