Lâm Thinh Thinh hất tay Vương Chấn Phong, cô hùng hùng hổ hổ hất cằm nhìn anh.
-Không về, nhà của anh thì anh cứ về, mặc kệ tôi.
Vương Chấn Phong cố không cao giọng. Anh nhấn mạnh.
-Còn làm loạn để xem về nhà anh xử lý em thế nào.
-Phong biến thái, tôi cóc sợ anh. Tôi cứ làm loạn đấy, anh có giỏi thì đến
đây.
Không nói câu thứ hai Lâm Thinh Thinh cởi giày cao gót dưới chân ném mạnh về phía Vương Chấn Phong. Nhưng cô bây giờ nhìn một ra hai đương nhiên ném không trúng, gân xanh trên trán Vương Chấn Phong muốn nổi hết cả lên. Anh giận dữ bước đến, nhưng Lâm Thinh Thinh vận dụng luôn chiếc giày còn lại ném về phía trước.
-Tôi cấm anh không được đến đây. Cút đi.
Thấy người trước mặt cứ không sợ mà lui càng ngày càng đến gần Lâm Thinh Thinh xoay người bỏ chạy. Cô lảo đảo chạy theo hình chữ S, Vương Chấn Phong bước thật nhanh đuổi theo. Người tài xế nhìn nét mặt anh lo lắng.
-Thiếu gia, hay để chúng tôi…
-Không ai được động vào.
Vương Chấn Phong nhặt hai chiếc giày dưới đất rảo bước đuổi theo Lâm Thinh Thinh. Cô cứ nghĩ mình chạy nhanh lắm rồi nhưng thật ra với vận tốc đó chỉ cần Vương Chấn Phong bước nhanh vài nhịp đã đuổi kịp. Anh nắm chặt cánh tay Lâm Thinh Thinh, ánh mắt hằn lên tia giận dữ, Vương Chấn Phong ném hai chiếc giày xuống.
-Đi giày vào ngay.
Lâm Thinh Thinh nhìn anh, hai mày Vương Chấn Phong chau lại, ánh nhìn không nén nổi sự nghiêm khắc cùng tức giận. Tay anh siết chặt cánh tay mảnh dẻ của cô đau điếng. Một nổi tủi thân ghê gớm ùa về, Lâm Thinh Thinh không còn hùng hổ nghênh ngang mắng chửi, cô mếu máo.
-Vương Chấn Phong, sao anh lúc nào cũng ức hiếp tôi, làm khó tôi, la mắng tôi. Anh ghét tôi nhưng cũng không cần xử tệ với tôi thế chứ.
Vương Chấn Phong chau mày, anh nghi ngờ gằng giọng.
-Đừng giở trò, đi giày vào. Về nhà rồi em chết chắc với anh.
Lâm Thinh Thinh cụp mắt xuống đất, hai bàn chân trần của cô chà chà vào nhau.
Kẻ thù đổi thái độ bất ngờ khiến Vương Chấn Phong lúng túng, anh nhìn hàng mi ươn ướt của Lâm Thinh Thinh, hai má cô ửng hồng đang mếu máo trước anh như cô bé con đòi kẹo. Cõi lòng Vương Chấn Phong chùng xuống, bao nhiêu tức giận bay biến đâu mất, thở dài một hơi anh dịu giọng.
-Ai bảo là anh ghét em.
Lâm Thinh Thinh không hài lòng, cô nhướn mày nhìn Vương Chấn Phong.
-Nói dối. Rõ ràng anh ghét tôi, nên tôi làm gì cũng bị anh phạt.
Vương Chấn Phong không quen với một Lâm Thinh Thinh thế này, chưa bao giờ anh cảm thấy cô cứ cứng đầu như bình thường thật tốt, ít nhất anh còn biết hướng xử lý. Nhìn cô thế này anh biết mình có nước chịu thua ma thôi, Vương Chấn Phong vỗ đầu cô.
Hầu gái của riêng anh - Ann
-Được, anh không phạt. Em muốn làm loạn thế nào thì cứ làm thế ấy.
-Thật không?
-Thật.
Nhìn cô cười ngốc Vương Chấn Phong biết Lâm Thinh Thinh thật sự đã say, anh khẽ cười nhìn xuống bàn chân ửng đỏ của cô. Nửa ngồi nửa quỳ Vương Chấn Phong để cô ngồi lên một chân anh cẩn thận đi giày cho Lâm Thinh Thinh.
-Ngoan, đi giày vào, nếu không sẽ đau chân.
Lâm Thinh Thinh ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là trước cửa khách sạn, hai người họ thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người đi đường. Vương Chấn Phong dìu cô đứng dậy.
-Nào, đi thôi.
Cô níu áo anh, e dè đề nghị.
-Không muốn về.
Anh suy nghĩ vài giây rồi thoải mái nhìn