-Buông tôi ra.
Vương Chấn Phong phủ chăn trùm lên cả người anh và cô. Đang hoang mang không biết làm thế nào, cô bắt gặp ánh mắt tinh nghịch đang nhìn mình chăm chú
Một tay nâng cằm Lâm Thinh Thinh lên, tay kia choàng qua eo cô, giam cô trong lòng anh. Khoảng cách quá gần ,tim cô đập như điên, Lâm Thinh Thinh chỉ còn biết nhắm tịt mắt phó mặc cho trời.
-Đừng tưởng anh không biết em đang định làm gì ?
Không những đổi cách xưng hô Vương Chấn Phong còn đưa tay từ eo sang bàn tay cô đang giấu sau lưng . Đan tay vào tay cô, anh lấy cây bút.
Lấy lại bình tĩnh, vung chăn ra Lâm Thinh Thinh bật dậy.
-Bỏ ra, cấm anh sau này tùy tiện chạm vào tôi.
Vương Chấn Phong vẫn làm như không nghe thấy
-Em tức giận vì anh không hôn em à ?
-Nhảm nhí
Anh không buông tha
-Anh thích được đánh thức bằng một nụ hôn hơn là những trò như thế
Cô mỉa mai
-Vậy từ sau tôi sẽ nhường nhiệm vụ đánh thức anh cho người khác
Không nhìn nên Lâm Thinh Thinh không biết Vương Chấn Phong đã xuống giường từ lúc nào, anh đưa cho nó bộ đồng phục ra lệnh :
-Mặc vào, từ nay em đi học với anh.
Lâm Thinh Thinh thắc mắc, sao anh luôn làm mọi thứ nhanh như vậy, ngay cả việc chuyển trường của cô anh cũng làm xong trong một đêm sao ?
Vương Chấn Phong tiến gần hơn, đưa tay vuốt má cô đặt một nụ hôn lên trán. Cũng như lần trước Lâm Thinh Thinh không kịp phản ứng anh đã bỏ vào nhà vệ sinh bỏ lại cô đỏ mặt tía tai tức giận.
-Vương Chấn Phong, đồ háo sắc.
Càng ngày Lâm Thinh Thinh càng thấy con người này khó hiểu, lúc đáng ghét châm chọc lúc lại dịu dàng quan tâm, nhưng riêng khoản háo sắc thì chắc lúc nào cũng có thể bộc phát được. Lắc mạnh đầu cho những suy nghĩ đó tiêu biến vừa đi ra cô vừa lẩm bẩm :
-Mình là đồ chơi của anh ta chắc ?
Ăn sáng xong Lâm Thinh Thinh cùng Vương Chấn Phong tới trường, cái cổng to và cao, ngôi trường to gấp đôi trường cũ cô theo học, học sinh ở đây cũng rất khác, đa số đều đến trường bằng ô tô. Mọi thứ đều đẹp đẽ và lộng lẫy nhưng lại tạo cảm giác xa lạ lạnh lẽo
Xuống xe, Lâm Thinh Thinh thôi nhìn xung quanh mà chỉ nhìn theo lưng Vương Chấn Phong để khỏi lạc, tuy không nhìn nhưng cô lại có cảm giác rất nhiều cặp mắt đang dòm ngó mình.
Vương Chấn Phong lùi lại gác tay lên vai cô
-Thích thật, đi cùng em được bao người chú ý.
Nhìn anh cô nhăn mặt, bắt đầu quan sát xung quanh dỏng tai nghe, đúng là người ta đang xì xầm
-Con nhỏ quê mùa đó là ai ?
-ÔI tôi tưởng tới già cũng không nhìn thấy kiểu tóc đó nữa chứ
-Sao nó lọt được vào đây ?
….
Lâm Thinh