Lâm Thinh Thinh thở phào, cô nghĩ chắc Vương Chấn Phong nhớ ra là cô không biết đường nên nhờ cô gái này dẫn đường.Cô ta đi trước , Lâm Thinh Thinh đi theo. Khi cả hai ra tới một góc phía sau trường, có rất nhiều thùng rác to nhưng lại không có ai ở đây.
-Vương Chấn Phong đâu ?
Cô gái kia nhìn Lâm Thinh Thinh cười đầy ác ý, vài tiếng bước chân đang tới kèm theo một giọng nam lạ hoắc
-Không có Chấn Phong có bọn anh được không ?
Sợ hãi khi trước mặt là ba tên con trai xa lạ, cũng mặc đồng phục trường, Lâm Thinh Thinh lùi lại mấy bước
-Các người là ai ?
-Bọn anh là bạn của Chấn Phong, cậu ta nhờ bọn anh chăm sóc cho em.
Nhìn ba tên đó đủ biết không tốt lành gì, Lâm Thinh Thinh quay sang thì thấy cô gái khi nãy đã đi đâu mất. Chưa kịp xoay người chạy , ba tên kia đã vây quanh cô, một tên sờ lên một bên mặt trắng mịn của cô, giọng cợt nhã.
-Nhìn em cũng xinh lắm.
-Bỏ ra.
Lâm Thinh Thinh hất bàn tay trên mặt ra , lùi lại thêm mấy bước, nhưng phíasau lưng là bức tường không còn đường thoát nữa , ba tên kia cười khoái chí càng lấn tới, tên khác cầm một bên bím tóc của cô, lôi ra cái kéo :
-Để bọn anh giúp em cắt bỏ kiểu tóc quê mùa này đã
Tim Lâm Thinh Thinh đập thình thịch, cô cảm thấy đầu ngón tay run run run.
-Tránh ra nếu không tôi la lên đó.
Ba tên vô lại kia càng cười to hơn.
-Có cần bọn anh la hộ không?
Lâm Thinh Thinh sợ phát khóc, cô biết có la cũng vô ích. La càng to thì càng có nhiều người tụ tập xem màn hành hạ chứ cũng không ích gì, bọn học sinh trường này thật khủng khiếp, Lâm Thinh Thinh lẩm bẩm
-“Chấn Phong đáng ghét anh đang ở đâu vậy?”
Hai tên kia nắm chặt tay và vai khiến cô không thể cử động, tên còn lại nắm lấy bím tóc cô đưa lưỡi kéo vào
-Chấn Phong cũng không giúp được cưng đâu.
Lâm Thinh Thinh nhắm mắt bất lực hai hàng mi ướt đẫm.
-ỐI…cậu…
Nghe động, cô mở mắt ra. Một người khác cũng mặc đồng phục nét mặt khôi ngô, có nét gì đó rất giống Vương Chấn Phong, nhưng nếu Chấn Phong có vẻ thư sinh do sức khỏe không tốt thì người này trái ngược hoàn toàn.
Anh ta đang nắm chặt tên định cắt tóc cô, hai tên kia sợ hãi lùi lại , Lâm Thinh Thinh không hiểu sao ba tên này lại sợ anh ta như thế.
Ngay khi anh ta vừa thả tay ra ba tên kia chạy thục mạng
-Em không sao chứ?
Một giọng nói trầm, nhưng không ấm. Lâm Thinh Thinh nhìn anh ta chằm chằm mãi mới trả lời
-Va…âng cám ơn anh
Người kia mỉm cười, gương mặt cười rất tươi, cô nhớ đã thấy nụ cười này ở đâu thì phải. Anh ta lại hỏi.
-Em tên gì?
-Lâm Thinh Thinh
Không biết đó có phải người tốt thật không, sau việc vừa