Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh đem lực toàn thân dồn vào tay, vung trâm bay thẳng hướng trái tim Tống Tử Dật đâm tới.
Đôi mắt Tống Tử Dật yên lặng nhìn Thanh Ninh, tựa như muốn nuốt sống nàng.
Đối với kim trâm Thanh Ninh đâm đến, Tống Tử Dật không để vào mắt, chỉ là một cây trâm mà thôi, trong mắt hắn, Thanh Ninh chẳng qua là một nữ tử khuê các trói gà không chặt, kể cả trâm có đâm lên người hắn, cũng chỉ như điểm chút khổ trên da thịt!
Cho nên, Tống Tử Dật căn bản không đem cây trâm Thanh Ninh đang đâm tới để ở trong lòng, chỉ khi cây trâm đến trước mặt, hắn mới thoáng nghiêng mình, tay vẫn như cũ hướng về phía mặt nàng muốn vu.ốt ve.
Tống Tử Dật nghiêng người né, Thanh Ninh dĩ nhiên không kịp thay đổi phương hướng.
Phập, tiếng trâm đâm vào thịt, dường như còn có thể nghe được cả âm thanh đâm tới xương cốt.
Mặc dù không đâm thẳng vào trái tim, nhưng cũng chỉ lệch một chút.
Tống Tử Dật trong lòng hoảng hốt, không thể tin cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh: "Nàng, nàng...".
Thanh Ninh cười lạnh, lưu loát đem trâm rút ra.
Mặc dù miệng vết thương bị trâm đâm không lớn, nhưng máu tươi lại tuôn ra ồ ồ như nước suối.
Sau khi rút trâm, Thanh Ninh liền cảnh giác lui về phía sau một bước, phòng bị nhìn Tống Tử Dật.
Mặc dù nàng không biết công phu của Tống Tử Dật cao hay thấp thế nào, nhưng nàng biết rõ, Tống Tử Dật từ nhỏ đã tập võ.
Cho nên, vừa rồi đâm trúng một phát như vậy, có thể xem là xuất kỳ bất ý*.
(xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu)
Ra tay lần nữa, chỉ sợ mình sẽ không lại dễ dàng đắc thủ như vậy.
Công phu mèo cào của mình sao có thể là đối thủ của Tống Tử Dật.
Đáng tiếc, không trực tiếp đâm được vào trái tim hắn.
Tống Tử Dật đưa tay che vết thương trước ngực, cũng lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Thanh Ninh: "Sao nàng có thể độc ác như vậy...?".
Đây là lực tay của một nữ tử hậu trạch sao? Lực đạo lớn như vậy, rõ ràng là của người có chút công phu!
Thanh Ninh chỉ cảnh giác nhìn hắn, không nói gì.
Tống Tử Dật nhìn dung nhan vô cùng quen thuộc kia, kinh ngạc trong mắt chậm rãi buông xuống, sau đó đột nhiên liền nở nụ cười: "Nếu làm thế này có thể khiến nàng nguôi giận, vậy thì Ninh nhi, nàng đâm thêm vài cái nữa đi, đâm đến khi nào hết giận thì thôi".
Tống Tử Dật chỉ cho rằng, Thanh Ninh từ đáy lòng tức giận hắn, lúc này lại trong thời khắc nguy cấp, nên lực tay mới hơi lớn như vậy, về tình cũng có thể hiểu được.
Cho nên, hắn căn bản không nghĩ tới phương diện Thanh Ninh có tập võ.
Tống Tử Dật nói xong, nhấc chân hướng Thanh Ninh đi tới.
Máu đỏ nhiễm ướt một mảng lớn trên ngực hắn, nhìn mà giật mình.
Gương mặt hắn mang theo nụ cười vô cùng ôn nhu, ánh mắt càng thâm tình khẩn thiết nhìn Thanh Ninh.
"Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi!", Thanh Ninh lạnh giọng.
Vừa rồi lúc ra tay, nàng chính là cố ý đâm thẳng tới trái tim hắn.
Cũng chỉ tự trách bản thân không mang theo chủy thủ phòng thân trên người.
Nếu trên tay nàng chính là chủy thủ kia, vậy thì vừa rồi cho dù không đâm được đến chỗ yếu hại của Tống Tử Dật, cũng đủ làm hắn không thể trụ được.
Rốt cuộc là ai, là ai trù tính kế hoạch ác độc như vậy, đem nàng cùng Tống Tử Dật khóa ở phòng này.
Bảo Nguyệt và Chỉ Lan là hạ nhân của Ngũ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử. Hôm nay xem ra, hai người bọn họ hiển nhiên là người nằm vùng bên cạnh Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi.
"Nếu làm thế có thể khiến nàng hết giận, vậy Ninh nhi, nàng giết ta đi". Tống Tử Dật mang theo nụ cười ôn nhu nhìn về phía Thanh Ninh.
Đến lúc này còn làm bộ thâm tình khẩn thiết, đùa giỡn cho ai xem? Thanh Ninh biết rõ, mặc dù Tống Tử Dật nói vậy, nhưng nàng muốn đắc thủ, cũng không thể dễ dàng như ban nãy nữa.
Thanh Ninh nắm chặt kim trâm trong tay, cau chặt lông mày nhìn Tống Tử Dật, nói: "Nếu ngươi còn có mấy phần nhân tính, liền phá cửa chính hoặc cửa sổ ra đi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai thiết kế chúng ta ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, mục đích của kẻ thiết kế việc này là gì sao?".
Mặc dù không hi vọng xa vời loại người như Tống Tử Dật còn có cái gì gọi là lương tri, nhưng làm thế này có lẽ kéo dài được thêm một ít thời gian, hi vọng ở bên ngoài, Nhẫn Đông có thể chế phục Bảo Nguyệt.
Nhưng trong lòng Thanh Ninh cũng rất hiểu, nàng không thể đem toàn bộ hi vọng đều ký thác trên người Nhẫn Đông, tình huống bên ngoài không biết như thế nào, không biết Nhẫn Đông có thể đánh thắng Bảo Nguyệt hay không.
Cho nên, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thanh Ninh không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Tử Dật, nửa điểm cũng không dám buông lỏng, nắm chặt cây trâm trong tay.
Bước chân Tống Tử Dật chựng lại.
Là ai?
Đem mình và nàng cùng khóa ở chỗ này?
Tống Tử Dật suy tính một chút, mâu quang nhìn về phía Thanh Ninh.
Người thiết kế này, mục đích tự không phải vì muốn đối phó hắn.
Thời điểm yến khách trong các cao môn đại hộ, danh môn thế gia, nam khách uống rượu quá nhiều, chuyện ngủ với nữ nhân tất nhiên là tầng tầng lớp lớp. Có rất nhiều cao môn đại hộ còn nuôi dưỡng gia kỹ dung mạo xinh đẹp, chuyên dùng để yến khách, bởi vậy, chuyện thế này, đối với nam nhân mà nói, bất quá là thêm một danh tiếng phong lưu, hậu viện nhiều nữ nhân mà thôi.
Vì vậy, đối với nam nhân, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Hiển nhiên, không phải để đối phó hắn, mà là đối phó với nữ tử trước mắt, hắn chẳng qua là bị lợi dụng.
Bởi vì, hắn đối với nữ nhân này là trí mạng.
Ánh mắt Tống Tử Dật chậm rãi mang chút sầu lo, nhưng nhiều hơn là hưng phấn cùng kích động, bởi vì hưng phấn cùng kích động, mà trên mặt Tống Tử Dật ửng hồng sâu hơn vài phần.
Tống Tử Dật nhìn sắc mặt Thanh Ninh cách xa mình có mấy bước, cảm thấy đôi mắt nàng đen nhánh như nước hồ u sâu không thấy đáy, tựa như muốn đem hắn hút vào.
Cửa sổ bị phong tỏa, ánh sáng xuyên qua ô cửa sơn màu lam nhạt, nhu hòa phóng vào trong phòng, tia nắng to chiếu lên giường, chiếu lên đệm chăn màu đỏ thêu uyên ương nghịch nước, hết thảy đều lộ ra nhu mì, khiến bụng dưới của Tống Tử Dật càng thêm nồng đậm dục vọ.ng.
"Ninh nhi", Tống Tử Dật thở phì phò nỉ non một tiếng, âm thanh khàn khàn, mang theo nồng đậm dục vọ.ng, hướng Thanh Ninh đi đến.
Bị mình dính thân, tên Tô Phỉ kia chắc chắn sẽ hưu nàng.
Đến lúc đó, mình sẽ đón nàng về nhà, hảo hảo đối đãi với nàng là được.
Mình có thể lấy được nàng! Kể cả là bị người lợi dụng thì có sao?
"Nếu ngươi muốn chết, cứ tới đây!", Thanh Ninh nhìn gương mặt hắn so với lúc đầu càng thêm ửng hồng, đôi mắt đỏ ngầu, cười lạnh nói ra.
"Nàng là của ta, là của ta, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, vì cái gì không thể đi đến?". Trong mắt Tống Tử Dật một mảnh đỏ ngầu, nhìn Thanh Ninh, âm thành khàn khàn, lớn tiếng nói: "Tô Phỉ hắn đối với nàng có tốt như ta không? Hắn có hiểu rõ nàng như ta không? Hắn có biết nàng thích ăn gì không? Hắn có biết nàng thích màu sắc gì không? Hắn có biết lúc nào nàng thay răng không? Hắn có biết từ khi còn nhỏ tới giờ, mỗi lần té ngã nàng đều không khóc không? Hắn có biết khi nào thì nàng học đàn, tập viết không? Hắn có biết nàng thích ăn điểm tâm nhà ai nhất không? Hắn có biết nàng thích đọc sách gì không? Những thứ này ta đều biết, ta biết hết, ta, ở đây...".
Tống Tử Dật đưa tay vỗ vỗ ngực nơi trái tim: "Ta, ở đây, nhớ rõ ràng rành mạch, từ nhỏ tới lớn, từng chút từng chút, Ninh nhi, ta đều nhớ được rõ ràng".
Con người chính là kỳ quái như thế, trước kia, thời điểm biết nàng sẽ gả cho hắn, hắn cũng không có để ý, mà hôm nay, trí nhớ về quá khứ lại càng thêm rõ ràng, mọi chuyện từ khi nàng còn bé, bi bô tập nói, lung lay tập đi, mọi thứ bỗng dưng rõ mồn một trước mắt.
Sắc mặt Thanh Ninh không có một tia biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói: "Cho nên...".
Nhớ lại như vậy thì có ích lợi gì?
Tống Tử Dật hắn là kẻ bạc tình phụ nghĩa, súc sinh không bằng cầm thú!
Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, kiếp trước, nàng gả cho hắn, chẳng phải chính hắn là người đem nàng đưa lên tử lộ?
Thâm tình của Tống Tử Dật hắn, một đồng tiền cũng không đáng!
Cho nên...? Tống Tử Dật sửng sốt, lập tức nhìn Thanh
Ninh, càng thêm ôn nhu cười cười: "Nàng là của ta, cho nên, nàng cần phải ở bên cạnh ta, hôm nay cũng là lúc nên trở về bên cạnh ta rồi".
Cơ hội trời cho, vì sao không bắt lấy cơ hội tốt này?
Mặc dù sẽ khiến trên lưng nàng gánh danh tiếng không tốt, nhưng nếu có thể làm cho nàng trở về bên cạnh mình, cái đó tính là gì? Chính mình từ từ đền bù tổn thất cho nàng, quý trọng nàng là được!
Thanh Ninh đột nhiên khẽ nở nụ cười, sau đó phút chốc lạnh mặt: "Tống Tử Dật, ngươi thật đúng là ý nghĩ viển vông".
"Ninh nhi, nàng muốn thế nào mới tha thứ cho ta? Nếu nàng để ý Nghi An quận chúa, vậy ta sẽ hưu nàng ta. Tiện nhân Nghi An kia hiện tại không thể sinh con, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*, nàng ta không thể dựng dục hài tử cho Tống gia ta, ta muốn hưu nàng ta, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng sẽ không nói gì". Tống Tử Dật hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng, kiều diễm như hoa, cước bộ tiến gần đến Thanh Ninh một bước.
(bất hiếu hữu tâm vô hậu vi đại: trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất)
Thanh Ninh nhìn sau lưng nàng, không còn đường lui.
Lui nữa, cũng vô ích.
Tống Tử Dật uống rượu, trong phòng lúc này còn có hương mị dược giục tình.
Cửa sổ bị phong kín.
Để chắc chắn, người thiết kế còn lưu lại Bảo Nguyệt và Chỉ Lan ám đinh.
Cho nên, đây cơ hồ chính là một tử cục*.
(tử cục: thế cục chết, không có đường lui)
"Ninh nhi, ta nhất định sẽ thật hảo hảo đối đãi nàng, sẽ không để cho nàng bị nửa điểm ủy khuất", Tống Tử Dật đi tới trước mặt Thanh Ninh, đưa tay phải kéo nàng.
Thanh Ninh vung cây trâm lên, hướng mắt phải của hắn đâm tới.
Tống Tử Dật nhẹ nhàng linh hoạt, một phát bắt được cây trâm của nàng, mang theo cười nhìn về phía Thanh Ninh: "Ninh nhi, chỗ này không thể đâm, đâm rồi về sau sẽ không còn nhìn thấy nàng được nữa"
Âm thanh khàn khàn, ngữ khí vô cùng ôn nhu thân mật.
Nhìn dáng người yểu điệu của nàng, khoảng cách gần, quanh quẩn trong hơi thở là mùi thơm ngát trên người nàng tỏa ra, khiến cho lưỡi hắn khô khốc, toàn thân nóng rực như bắt lửa, vì vậy, Tống Tử Dật vừa nói, vừa vươn tay tới người Thanh Ninh.
Thanh Ninh buông cây trâm ra, đồng thời lưu loát lên gối, dùng sức hướng dưới háng của hắn thúc m.ạnh.
Tống Tử Dật lập tức đem trâm trong tay vứt xuống, đau đớn ôm hạ th.ân, khom người nhảy dựng lên.
Sắc mặt ửng hồng của hắn lập tức biến thành màu gan heo, mồ hôi lạnh trên trán rơi thẳng xuống dưới, vừa nhảy, vừa ngẩng đầu hướng Thanh Ninh, cắn răng nói: "Ninh nhi, sao nàng ra tay nặng như vậy?".
Thanh Ninh không để ý đến hắn, nhặt cây trâm bị hắn ném trên đất lên, sau đó cười lạnh lui đến bên cạnh bàn, cầm lên một cái ghế hướng cửa sổ đập tới.
"Phanh" một tiếng, băng ghế cùng cửa sổ không hề bị hư hao phân nửa.
Thanh Ninh lại dùng lực đập phá vài cái, không có bất cứ hiệu quả nào, dư quang liếc về phía Tống Tử Dật đã khom lưng đứng lên, quyết định thật nhanh đem băng ghế trong tay ném trên mặt đất, lui đến cạnh bàn, đưa tay cầm lấy tách trà.
Trán Tống Tử Dật lấm tấm đầy mồ hôi, sắc mặt xanh trắng mang theo ửng hồng, ánh mắt nhìn Thanh Ninh không còn vẻ ôn nhu thâm tình, mà lúc này mang theo vài phần âm ngoan cùng kiên quyết, lạnh lùng từ kẽ răng cắn ra mấy chữ: "Ninh nhi, nàng thật ác độc!".
Đau đớn kịch liệt, khiến dục hỏa trong cơ thể hắn mất đi vài phần.
Nhưng hôm nay phải lấy được lòng của nàng, nội tâm lại mãnh liệt đứng lên.
Tống Tử Dật nghiêng đầu tránh chén trà Thanh Ninh đập tới, đưa tay cản cây trâm Thanh Ninh đang hướng cổ hắn đâm qua, cây trâm thẳng trong lòng bàn tay hắn đâm một cái, Tống Tử Dật cũng không thèm hừ một tiếng.
Thanh Ninh vừa lui về phía sau, vừa hướng hắn tấn công.
"Thì ra Ninh nhi cũng biết công phu!", hắn vốn nghĩ là, chẳng qua trong thời khắc nguy kịch, nàng phát ra lực đạo lớn mà thôi, không hề hoài nghi tới phương diện này, nhưng bây giờ hắn liền nhìn ra được, Tống Tử Dật thoải mái hóa giải thế công của nàng, rất nhanh liền đoạt lấy cây trâm trong tay Thanh Ninh, còn hảo tâm nhắc nhở: "Cẩn thận mảnh vụn trên đất".
Thanh Ninh hừ lạnh, không để ý đến hắn, trên tay mất trâm, liền tay không chuyên tâm hướng chỗ yếu hại của hắn mà công kích.
Nhưng, đến cùng nàng không phải là đối thủ của Tống Tử Dật.
"Ngược lại không có khuôn dạng, rất là thực dụng", Tống Tử Dật chêu trọc Thanh Ninh, vừa hóa giải thế công của nàng, vừa cười nói: "Quay đầu lại, ta chỉ điểm cho nàng mấy chiêu".
Thanh Ninh không nói gì, vừa toàn lực đối phó Tống Tử Dật, vừa nghe động tĩnh của Nhẫn Đông phía ngoài.
"Nàng học từ lúc nào?", Tống Tử Dật nhíu mày: "Không lẽ là Tô Phỉ dạy nàng?".
Mặc dù võ công và nội lực của nàng nông cạn, nhưng nhiều chiêu lại đánh vào nơi yếu hại, nếu là nam tử võ công bình thường, khẳng định không phải là đối thủ của nàng.
Có thể dạy nàng, tất nhiên là Tô Phỉ!
Nghĩ đến Tô Phỉ, trong mắt Tống Tử Dật lóe không cam lòng cùng ghen ghét, ánh mắt như lửa nhìn Thanh Ninh.
Giờ phút này, Thanh Ninh bên trong thanh lệ mang theo vài phần sắc bén, bày ra một loại tư thế oai hùng hiên ngang.
Hạ th.ân mới vừa bị nàng tấn công bỏng rát đau nhức, ban nãy có chút cảm giác mất đi vài phần men gợi dục, lúc này lại như thiêu như đốt, tựa thủy triều tuôn ra, vọt xuống bên dưới, dục hỏa khó nhịn, cùng với hạ th.ân kịch liệt đau nhức, làm cho cho Tống Tử Dật khó chịu tới mức muốn cắn xé, muốn gầm rú.
Sắc mặt đỏ rực của Tống Tử Dật như nhỏ ra máu, đáy mắt đỏ thẫm lóe lên, dưới tình thế này, không còn hóa giải công kích của Thanh Ninh nữa, mà là ra chiêu công kích lại nàng.
Thanh Ninh rất nhanh bị hắn bức đến trong góc khuất, cây trâm trong tay sớm bị hắn đoạt lấy ném trên mặt đất, Thanh Ninh lạnh lùng nhìn hắn.
"Đừng sợ, ta nhất định sẽ thật lòng đối tốt với nàng. Ninh nhi, nàng biết không, trên thế gian này, việc ta không muốn nhất chính là tổn thương nàng", Tống Tử Dật mỉm cười hướng Thanh Ninh đưa tay ra.
Chỉ qua hôm nay, nữ tử trước mắt này sẽ thuộc về hắn, Tống Tử Dật nghĩ tới đây, tim mãnh liệt nhảy bang bang, dục hỏa trong cơ thể càng thêm hung mãnh, mang trên mặt nụ cười dịu dàng: "Ninh nhi, nàng đừng sợ, ta là Tử Dật ca ca của nàng, là Tử Dật ca ca nàng thích nhất, ta nhất định sẽ đối với nàng thật tốt".
Thời điểm chỉ mành treo chuông, "phanh", một tiếng vang thật lớn, cửa bị đạp ra.
HẾT CHƯƠNG 48