Editor: Ngọc Thương
Đột nhiên xuất hiện nổ, Tống Tử Dật đành phải dừng lại động tác, trên mặt thoáng hiện lên một tia tức giận, chân mày cau lại, nghiêng đầu cùng Thanh Ninh nhìn về phía cửa.
Cửa chính ầm ầm bị đạp ra, Nhẫn Đông xuất hiện ở cửa, gương mặt sát ý, váy áo bị xé rách vài chỗ, khóe miệng còn mang theo một tia máu.
Ánh mắt Nhẫn Đông lo lắng nhìn về phía Thanh Ninh: "Phu nhân, ngài có sao không?".
Tâm trạng lo lắng vọt lên cổ họng của Thanh Ninh chợt thả xuống.
Cuối cùng cũng chờ được Nhẫn Đông đến!
Thanh Ninh hướng nàng nở nụ cười, bày tỏ bản thân không có việc gì.
Thấy Thanh Ninh không sao, ánh mắt Nhẫn Đông lúc này mới nhìn sang Tống Tử Dật.
Hai mắt Tống Tử Dật nhìn Nhẫn Đông toàn thân tản đang ra sát khí.
Tiếng đánh nhau bên ngoài ban nãy, Tống Tử Dật cũng nghe thấy, hắn quay đầu nhìn Thanh Ninh: "Ninh nhi thật lợi hại, lại có được nha đầu bản lĩnh như thế".
Tống Tử Dật biết Thanh Ninh rất rõ, cho nên, hắn tự nhiên cũng rất rõ ràng những nha đầu bên người nàng, Nhẫn Đông trước mắt, Tống Tử Dật nhưng lại thấy xa lạ, hiển nhiên là nha đầu đến bên cạnh nàng chưa được bao lâu.
Nói xong, Tống Tử Dật liền nghiêng đầu nhìn về phía Nhẫn Đông, hơi thở tản mát trên người nàng, cùng với ánh mắt lạnh lùng và sát khí kia, trong lòng Tống Tử Dật lập tức minh bạch, đây là ám vệ hoặc sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện ra ngoài.
Người như vậy, Thanh Ninh làm thế nào tìm được? Trong lòng Tống Tử Dật không khỏi nghĩ tới, từ lúc nào Thanh Ninh có nha đầu này.
Lại như có chút mơ hồ, hình như từ mấy năm trước, đúng rồi, là đầu mùa xuân khi nàng mười ba tuổi, Thanh Ninh liền cố ý xa lánh mình, tựa như biết rõ hai người bọn họ cuối cùng sẽ không thành thân.
Nghĩ tới đây, nội tâm Tống Tử Dật đột nhiên đau đớn.
Một nữ tử khuê các như nàng, đi đâu tìm được nha đầu lợi hại như thế?
Nha đầu như vậy, phần lớn là do người cố ý thuần dưỡng ra ngoài, cho dù có nhiều tiền bạc cũng không mua nổi.
Nàng từ nơi nào tìm được?
Tống Tử Dật lập tức nghĩ đến Tô Phỉ.
Tiêu Thanh Ninh không thể nào nuôi dưỡng ám vệ, nhưng Tô Phỉ tất nhiên là có.
Nha đầu kia cũng không giống như sau đại hôn mới đi theo nàng.
Trong lòng Tống Tử Dật suy nghĩ một phen, nghiêng đầu, ánh mắt âm ngoan: "Nàng cùng hắn cẩu thả với nhau từ khi nào? Là vì Tô Phỉ, nàng mới cố ý ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nói muốn từ hôn?".
Tống Tử Dật đã có khẳng định, cho nên, hắn nói xong cũng không đợi Thanh Ninh trả lời, liền quay đầu, ánh mắt cay độc trừng nhìn Nhẫn Đông, rống lên: "Muốn sống, lập tức cút cho ta!".
Nói xong chậm rãi quay sang bước về phía Thanh Ninh.
Hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ tới nàng, nhưng nàng đã sớm rời xa hắn, cùng người khác cẩu thả lâu rồi.
Còn hiên ngang lẫm liệt nói cái gì mà quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, làm cho hắn đau lòng tới cực điểm, trong tâm trí lại càng thêm mê muội, nhớ kỹ nàng.
Không ngờ, thì ra nàng đã sớm cùng người thông đồng.
Tống Tử Dật cực nhanh đem mọi chuyện kết nối với nhau, phân tích một phen, phẫn nộ trong lòng càng thăng lên đến cực hạn, đôi mắt đỏ sậm nhìn Thanh Ninh, cúi đầu hỏi: "Nàng làm thế nào quen biết hắn? Từ khi nào thì cùng hắn thông đồng với nhau?".
Trong lòng hắn vô cùng đau đớn, cũng rất hối hận, không ngờ đến cùng là, nàng đã sớm ước gì giải trừ hôn ước với mình!
Nàng đây là đem mình thành ngốc tử để đùa giỡn sao?
Chính nàng cùng người thông đồng, còn cố tình làm cho mình cảm thấy có lỗi với nàng, còn muốn cho mình đau lòng và hối hận!
Đúng là, hoàng phong vĩ thượng châm, tối độc phụ nhân tâm*!
(hoàng phong vĩ thượng châm, tối độc phụ nhân tâm: ong vàng độc nhất ở châm đuôi, nhưng không độc bằng lòng dạ đàn bà)
Thiệt thòi cho hắn còn luôn cảm thấy có lỗi với nàng!
Hôm nay thật tốt có cơ hội trời cho, hắn nhất định phải đè nàng vào trong bụi bặm, sau đó chờ Tô Phỉ hưu nàng, hắn sẽ dẫn nàng trở về hảo hảo hành hạ!
Trong lòng Tống Tử Dật vừa rồi còn dư âm một tia đau lòng và lo lắng, hiện tại biến mất hầu như không thấy.
Nàng vô tình trước, vậy đừng trách hắn vô nghĩa!
Thanh Ninh thấy sắc mặt dữ tợn của Tống Tử Dật, bình tĩnh nhìn hắn: "Nếu ngươi muốn sống, lập tức cút cho ta!".
"Ha ha ha", Tống Tử Dật ngửa đầu cười to vài tiếng, sau đó đột nhiên dừng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Ninh, hỏi: "Tiêu Thanh Ninh, có phải ngươi và Tô Phỉ đã sớm quen biết? Kỳ thật ngươi đã sớm có ý nghĩ muốn từ hôn phải không? Ta cứu Nghi An quận chúa chẳng qua là cho ngươi tìm được một cái cớ tốt nhất, đúng hay không? Nói cái gì mà giúp người hoàn thành ước vọng? Thật ra trong lòng ngươi rất cao hứng chứ gì? Thiệt thòi cho ta, còn liên tục cảm thấy có lỗi với ngươi, cảm thấy đã khiến ngươi ủy khuất! Lần đó Nghi An quận chúa thế nào đang yên đang lành lại rơi xuống nước? Chẳng lẽ...".
Tống Tử Dật nhìn chằm chằm Thanh Ninh, chựng lại: "Lần đó nàng ta rơi xuống nước, là ngươi cố ý đúng không? Là ngươi thiết kế, bởi vì ngươi muốn giải trừ hôn ước giữa ta và ngươi phải không? Ngươi đã sớm quen biết Tô Phỉ, muốn cùng hắn song túc song phi, cho nên, tất cả là do một tay ngươi bày ra, có đúng hay không?".
Tống Tử Dật cười lạnh hai tiếng: "Tiêu Thanh Ninh, ta thật không ngờ ngươi lại là loại người lẳng lơ dâm loàn như thế!".
Thanh Ninh giễu cợt một câu: "Tống Tử Dật, ngươi không cần phải đem những thứ suy nghĩ ác độc của ngươi áp đặt lên người ta".
"Chẳng lẽ không đúng? Chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng lẽ không phải ngươi đã sớm cùng Tô Phỉ thông đồng với nhau? Chẳng lẽ Nghi An quận chúa rơi xuống nước không phải do ngươi thiết kế? Không phải là vì ngươi muốn giải trừ hôn ước giữa chúng ta?". Tống Tử Dật hỏi ngược lại từng câu.
Thanh Ninh bật cười: "Tống Tử Dật, tự ngươi nghĩ những điều dơ bẩn như vậy, đừng cho rằng người khác cũng sẽ vô sỉ giống ngươi".
Đúng, nàng muốn giải trừ hôn ước giữa bọn họ, mặc kệ Nghi An quận chúa hôm nay như thế nào, nhưng lúc trước, nàng chưa từng có suy nghĩ muốn lợi dụng Nghi An quận chúa đến giải trừ hôn ước.
Nhiều nhất, lúc ấy muốn lợi dụng, nàng cũng chỉ nghĩ đến lợi dụng Thẩm Thanh Vũ một chút thôi.
Khi đó, Nghi An quận chúa và nàng, căn bản không có bất kì liên quan.
"Ta vô sỉ, ta dơ bẩn! Tiêu Thanh Ninh, ngươi thì cao quý thuần khiết lắm sao? Ngươi dám nói ngươi và Tô Phỉ không phải đã sớm quen biết? Không phải là vì quan hệ với hắn mà muốn giải trừ hôn ước với ta sao?", yết hầu Tống Tử Dật lên xuống, cất cao âm thanh chất vấn.
Tống Tử Dật phẫn nộ tới cực điểm, cảm thấy trong ngực như có một đoàn hỏa đốt, cháy khắp toàn thân, khiến hắn như bị phỏng, cùng dục vọ.ng trong cơ thể hỗn hợp với nhau, làm cho sắc mặt của hắn càng thêm đỏ tươi như ánh bình minh.
Tại sao nàng lại đối với hắn như vậy?
Bọn họ
cùng nhau lớn lên, hắn có lỗi với nàng ở đâu, mà nàng lại đối xử với hắn như thế?
Thanh Ninh liếc mắt nhìn Nhẫn Đông, sau đó lạnh lùng nói với Tống Tử Dật: "Nghi An quận chúa làm sao rơi xuống nước? Ta nghĩ, ngươi nên về nhà hỏi Thẩm Thanh Vũ, nàng khẳng định có thể cho ngươi một lời giải thích vừa lòng".
Hắn muốn biết, vậy thì trực tiếp về nhà hỏi Thẩm Thanh Vũ đi!
Tống Tử Dật sửng sốt, lập tức nói: "Ngươi không cần phải mưu toan nói sang chuyện khác, đem trách nhiệm đẩy lên đầu người khác! Hôm nay, ngươi đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay ta!".
Tống Tử Dật không thèm quản Nhẫn Đông sau lưng, đem bàn tay vừa mới thu hồi, lại vươn về phía Thanh Ninh.
Tống Tử Dật đang gần ngay trước mắt phu nhân, nếu Nhẫn Đông nàng tùy tiện động thủ, Tống Tử Dật tiếp theo sẽ trực tiếp ra tay bắt phu nhân để uy hiếp nàng, cho nên nãy giờ Nhẫn Đông liên tục kéo căng thân thể đứng ở cửa không hề động. Nàng đang chờ thời cơ tốt nhất để ra tay, thấy cảm xúc của Tống Tử Dật càng lúc càng kích động, hắn hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của mình, hướng phu nhân đưa tay ra.
Nhẫn Đông lập tức cho Thanh Ninh một ánh mắt, nhanh chóng lách mình hướng Tống Tử Dật tấn công.
Nhìn ánh mắt của Nhẫn Đông cùng với chiêu thức công tới, Thanh Ninh nghiêng người sang bên cạnh, trốn khỏi tay Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật còn muốn tiếp tục, mà Nhẫn Đông sau lưng đã công lên, khiến hắn không thể không xoay người phất tay ra chiêu nghênh hướng Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông là nha đầu, cho nên, Tống Tử Dật đối phó với nàng sẽ không lưu tình như với Thanh Ninh, ra tay chính là ngoan chiêu, muốn sớm giải quyết Nhẫn Đông, sau đó lại cùng Thanh Ninh tính sổ, vì vậy, vừa cùng Nhẫn Đông so chiêu, đồng thời dư quang cũng lưu ý từng động tĩnh của Thanh Ninh.
Tống Tử Dật ra ngoan chiêu, ban nãy Nhẫn Đông mới vừa cùng Bảo Nguyệt đánh nhau, đã tiêu hao của nàng không ít tinh lực, nhưng lúc này, nàng vẫn liều mạng toàn lực ra nhiều chiêu công kích trực tiếp vào những điểm yếu hại của Tống Tử Dật.
Ánh mắt Tống Tử Dật liên tục nhìn sang, Thanh Ninh không bỏ qua, cho nên nàng đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Tống Tử Dật và Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông ra chiêu ác độc, Tống Tử Dật cũng phản chiêu âm ngoan.
Thanh Ninh nhìn một hồi, lặng lẽ nhấc chân, mới vừa di chuyển một bước nhỏ về bên cạnh, Tống Tử Dật liền trực tiếp kéo Nhẫn Đông đến, chắn phía trước Thanh Ninh: "Đừng mơ tưởng trốn, hôm nay ta nhất định phải đem toàn bộ những gì trước kia đòi lại!".
Thanh Ninh dừng bước.
"Phu nhân, ngài mau đi đi, nô tỳ cản hắn", Nhẫn Đông vừa công hướng Tống Tử Dật, vừa nói.
"Muốn đi, nằm mơ! Tiêu Thanh Ninh, hôm nay ta nhất định phải đem những gì ngươi nợ ta đều trả lại cho ta!". Tống Tử Dật hừ lạnh.
Thanh Ninh không lên tiếng, mắt nhìn Tống Tử Dật và Nhẫn Đông giao chiến.
Nhẫn Đông mới vừa cùng Bảo Nguyệt ác chiến một hồi, lúc này nàng cùng Tống Tử Dật lực đánh ngang nhau, nhưng sắc mặt nàng đã trắng bệch.
Tống Tử Dật nhưng lại thoải mái cực kì.
Thanh Ninh đưa tay lặng lẽ đem bình sứ trong góc nhà cầm lấy.
Thừa dịp Tống Tử Dật quay lưng lại phía nàng, bỗng dùng toàn lực đập vào sau ót hắn.
Một tiếng trầm đục, màu sắc sứ trắng tan nát dưới đất.
Tống Tử Dật buồn bực hừ một tiếng, nghiêng đầu, đôi mắt hung hăng nhìn Thanh Ninh: "Ngươi, lại nhẫn tâm như vậy?".
Thừa lúc Tống Tử Dật phân tâm, Nhẫn Đông một chưởng đánh vào ngực hắn.
Tống Tử Dật lui về sau một bước, nôn ra một ngụm máu đen, trở tay nhanh chóng vận chưởng tấn công lại Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông vừa lui về sau, vừa cản đòn công kích của hắn.
Một chưởng thất bại, Tống Tử Dật không ra tay nữa, ánh mắt hồng hồng nhìn Thanh Ninh: "Ninh nhi, sao ngươi có thể đối với ta như vậy, ta đối với ngươi một mảnh...".
Lời còn chưa dứt, lại phun ra một búng máu, sau đó ầm ầm ngã trên mặt đất.
"Phu nhân, ngài không sao chứ?". Nhẫn Đông lúc này mới vọt đến bên người Thanh Ninh, duỗi tay vịn chặt nàng, hỏi.
Thanh Ninh lắc đầu, cau mày: "Đi, chúng ta nhất định phải mau chóng rời khỏi đây!".
Người thiết kế ván này, vừa là giam mình và Tống Tử Dật lại, phía sau còn có chuẩn bị.
Cho nên, không thể chậm trễ lưu lại.
Nhẫn Đông cũng hiểu, gật đầu: "Vâng, phu nhân".
"Nhặt cây trâm của ta về", Thanh Ninh chỉ vào cây trâm trên mặt đất cách đó không xa.
Nhẫn Đông đi tới nhặt trâm lên, lau sạch sẽ vết máu trên mặt trâm, lúc này mới đi tới trước mặt Thanh Ninh đưa cho nàng.
Thanh Ninh vươn tay tiếp, xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong sân, Bảo Nguyệt và Bạc Hà nằm trên mặt đất.
Chỉ Lan co lại trong góc, dựa lưng vào tường cọ cọ, hai tay hướng trên người mà cào, bộ dáng rất thống khổ.
Thanh Ninh không để ý đến Chỉ Lan, mà đi tới trước mặt Bạc Hà, khom lưng đưa tay đến cổ nàng dò xét, có mạch đập, vì vậy ngẩng đầu nói với Nhẫn Đông: "Cứu tỉnh Bạc Hà, ngay lập tức".
Cây trâm nhỏ xíu của nàng không thể để rơi ở chỗ này, thì sao có thể để cho đại nha đầu bên người nàng, một người sống to lớn như thế nằm tại chỗ này đây?
Nhẫn Đông nhẹ gật đầu, thời điểm đang muốn cứu tỉnh Bạc Hà, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngưng thần cẩn thận nghe ngóng, sau đó hướng Thanh Ninh nghiêm túc nói: "Phu nhân, không xong, có không ít người đang đi tới bên này".
HẾT CHƯƠNG 49