Editor: Ngọc ThươngChờ Tô Dao hoàn toàn bình tĩnh lại cảm xúc, Tôn thị mới phân phó người đi bưng thức ăn đến, nhìn Tô Dao ăn cơm tối, lại phân phó Đông Tuyết và Thu Cúc hảo hảo chiếu cố Tô Dao, lúc này Tôn thị mới rời đi.
Trở về phòng, Tôn thị nổi giận đùng đùng nói với Võ ma ma: "Đi, đi dò tra, lời này là từ trong miệng ai truyền ra, tra cả những kẻ nào nói huyên thuyên, giội nước bẩn lên người Dao nhi như vậy!".
Võ ma ma thấy Tôn thị vẻ mặt mệt mỏi, đáp: "Phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ lập tức đi điều tra ngay, phu nhân ngài mệt mỏi một ngày, trước ăn cơm tối, chờ ăn xong, nô tỳ sẽ trở về bẩm báo kết quả cho ngài".
Tôn thị khoát tay áo: "Ừ, mau đi đi".
Võ ma ma quỳ gối, phân phó nha đầu bày cơm, sau đó mới rời đi làm việc.
Tôn thị rửa mặt một phen, cũng không có bao nhiêu khẩu vị, tùy tiện ăn vài miếng cơm thì hạ đũa xuống, híp mắt ngồi nghiêng người trên kháng, một tay xoa thái dương đau nhức.
Nha đầu hầu hạ trong phòng thấy sắc mặt nàng không tốt, đều rón rén nhẹ chân nhẹ tay cực điểm, e dè sợ chọc giận nàng.
"Phu nhân", thẳng cho đến lúc Võ ma ma vén cửa mành đi đến, lúc này Tôn thị mới mở mắt.
Tôn thị nhìn lướt qua người làm trong phòng, khoát tay: "Các ngươi đều lui xuống đi".
"Là ai? Có điều tra ra là ai không?", chờ người lui ra ngoài hết, Tôn thị nhìn Võ ma ma hỏi.
"Lời kia là từ trong chúng khuê tú đến làm khách hôm nay truyền ra, sau khi biết chuyện các vị Điện hạ đều tới, đã có người xì xào bán tán bêu xấu tiểu thư". Võ ma ma trả lời.
"Thật sự là từ trong đám khách nhân truyền ra?", Tôn thị không tin, hỏi lại.
Nàng vốn đang cao hứng vì yến hội hôm nay diễn ra cực kì mỹ mãn, không ngờ, lại có người tính kế nữ nhi nhà nàng.
Tôn thị đương nhiên không tin, lời kia thế nào lại từ trong đám khách nhân truyền ra?
Từ đáy lòng, Tôn thị nghĩ, nhất định là vợ chồng Tô Phỉ ra tay.
"Đúng vậy, nô tỳ đã hỏi rất cặn kẽ, những hạ nhân hầu hạ trong yến hội hôm nay đều là người tin được". Võ ma ma nói.
Tôn thị cau chặt lông mày, hé miệng.
Tuy nàng bị nhốt mấy tháng, Tô lão phu nhân tiếp quản việc bếp núc Quốc Công phủ, nhưng hạ nhân không hề thay đổi một người.
Nàng sợ Cảnh Tụy viên bên kia gian lận, cho nên, hạ nhân hầu hạ hôm nay đều là những người được nàng chọn lựa kỹ càng.
Cho nên, lời Võ ma ma nói không hề sai.
Nhưng mà...
Tôn thị vẫn một chút cũng không tin.
Đang yên đang lành, làm sao lại xuất ra lời đồn đãi như vậy.
Nhất định là có người bắn tên có đích, muốn làm cho nữ nhi không dễ chịu.
Không, là muốn phá hủy cả đời nữ nhi.
Lửa giận trong lòng Tôn thị giống như nước sôi đun trên bếp lò, áp chế không được, tuôn lên một cỗ: "Hôm nay tới đều là thiên kim huân quý, khuê tú quan gia, làm sao sẽ nói ra lời như vậy? Nhất định là có người cố ý! Nhất định là Cảnh Tụy viên ra tay!".
Tôn thị nói xong liền ngồi thẳng người, muốn xuống đất: "Thứ không tim không phổi! Ta lập tức phải đi nói rõ ràng với bọn chúng, có cừu có oán thì hướng đến ta đây này!".
Võ ma ma vội vàng duỗi tay đè chặt Tôn thị, nói: "Phu nhân, ngài bình tĩnh chút đi, thế tử phu nhân hiện tại có thai, thân thể quý giá, thế tử lại coi nàng ta như đầu quả tim, hiện thời sủng ái nàng ta so với trước đây càng thêm sâu hơn. Phu nhân, ngài cứ như vậy xông tới, không tránh khỏi đến lúc đó người thua thiệt sẽ là ngài, Quốc Công gia tới lúc đó nếu lại tức giận, thì tiểu thư phải làm sao bây giờ? Tiểu thư còn đang trông cậy vào ngài đó".
"Không phải là bụng mang khối thịt thôi sao, có cái gì mà to tát". Sắc mặt Tôn thị rất khó coi.
"Vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, nếu thật có người cố ý hạ ngáng chân, vậy có thể tra ra chút dấu vết để lại, đến lúc đó, phu nhân ngài đi tìm bọn họ tính sổ là được". Võ ma ma vừa đỡ Tôn thị ngồi xuống, vừa nói.
Tâm tình Tôn thị càng thêm bực mình, nghe lời nói của Võ ma ma, cũng không có cố chấp đi Cảnh Tụy viên nữa.
"Phu nhân, ngài uống ngụm trà bớt giận". Võ ma ma rót một chén trà đưa tới trong tay Tôn thị.
Tôn thị uống một ngụm trà, mắng: "Oan có đầu nợ có chủ, có cái gì, tới tìm thẳng ta tính sổ là được, Dao nhi nhưng là thân muội muội của bọn họ, Dao nhi đã không thể sinh con, vậy mà vẫn còn muốn lấy mạng nó, không chịu buông tha cho Dao nhi".
"Đúng vậy". Võ ma ma gật đầu phụ họa, đưa tay xoa xoa khóe mắt: "Phu nhân nhất định có thể tìm cho tiểu thư một mối hôn sự tốt".
Tôn thị thở dài, lại uống hai hớp trà, lúc này mới dời đề tài: "Ngươi phái người qua xem Quốc Công gia sao rồi, hôm nay nhất định là uống không ít rượu, ừ, thuận tiện cho phòng bếp đưa canh giải rượu tới đó".
Tôn thị chống trán suy nghĩ thêm một hồi, sau đó mới kêu người tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt.
Vừa rửa mặt xong thì Tô Hoa Kiểm đến.
Tôn thị suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho Tô Hoa Kiểm về việc của Tô Dao, chỉ cùng hắn nói về chuyện yến tiệc ban ngày.
...
Tô Phỉ hôm nay cũng uống vài chén rượu, tắm rửa xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cùng Thanh Ninh ngồi bên cửa sổ nói chuyện.
Hàn huyên đôi lời, Tô Phỉ liền nghĩ đến tháng sau là đại hôn của Cửu hoàng tử, nói với Thanh Ninh: "Đại hôn của Cửu hoàng tử vào tháng sau, đến lúc đó nàng đừng đi, xuất môn phải ngồi xe ngựa, đi đến đó, không phải nhà mình, khẳng định sẽ không tự tại thoải mái, còn phải cùng các phu nhân và tiểu thư khác khách sáo trò chuyện, sẽ mệt đến nàng. Nàng đang mang hài tử, sẽ không ai nói gì, hơn nữa, đương gia Quốc Công phủ hiện tại lại không phải chúng ta, Cảnh Tụy viên chúng ta cũng không có tách ra sống riêng".
"Vâng, vậy thiếp sẽ không đi". Thanh Ninh cũng không để
ý, liền gật đầu ứng: "Thiếp cũng nghĩ như vậy, đúng rồi, hôm nay mở tiệc chiêu đãi là vì Tô Dao và hai vị biểu muội Hà gia, có thấy công tử ca nào xuất sắc không?".
Thanh Ninh nhịn không được tò mò, cười hỏi một câu.
Tô Phỉ cười nhạt lắc đầu: "Ta không chú ý".
Thanh Ninh nở nụ cười, nói: "Đúng rồi, hôm nay có người xì xào bàn tán, nói Quốc Công phủ muốn đem Tô Dao gả đến phủ Hoàng tử làm trắc phi đó".
Hôm nay trên yến hội, nàng đang mang thai, cho nên chỉ ngồi trò chuyện cùng nữ quyến, bởi vì ánh mặt trời tốt, nên nàng cố ý chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Nhẫn Đông võ công cao, thính lực tốt, tự liền nghe được đôi lời.
Tô Phỉ mỉm cười, nhàn nhạt đáp: "Không tồi, cứ để bọn họ nghĩ thế, chỉ sợ ba vị Điện hạ đều rất thích ý tưởng này".
Có thể lấy Tô Dao về, vậy tự có thể chiếm được sự ủng hộ của Quốc Công phủ, ba vị Hoàng tử đương nhiên hoàn toàn vui lòng. Thanh Ninh cười, bỏ đề tài này qua một bên.
...
Editor: Ngọc ThươngNgày kế, Tôn thị ăn điểm tâm xong, liền đi qua chỗ Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân vốn miễn vãn bối sớm chiều thăm hầu, có điều, Tô Dao, Tôn Ngọc Tuyết và tỷ muội Hà gia đều đến.
Tôn thị một bộ tâm sự nặng nề, sắc mặt có chút không tốt.
Tô Dao sắc mặt cũng tái nhợt, con mắt còn hơi sưng đỏ.
Tô lão phu nhân nhìn nhanh qua Tôn thị, lấy cớ cho Tôn Ngọc Tuyết mang bốn người vãn bối lui xuống trước.
"Có lời gì, ngươi nói đi". Chờ bốn người vãn bối đều rời khỏi, Tô lão phu nhân mới nói với Tôn thị.
Tôn thị đứng lên, phịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt Tô lão phu nhân, đỏ vành mắt đáp: "Mẫu thân, xin ngài làm chủ cho Dao nhi".
Tô lão phu nhân buông chung trà trong tay xuống, cau mày hỏi: "Dao nhi nó lại xảy ra chuyện gì?".
Tôn thị liền khóc nức nở kể ra sự tình, sau đó nói: "Mẫu thân, Dao nhi đã tổn hại thân thể, chuyện hôm qua... Nhất định là có người mang việc Dao nhi không thể dựng dục ra nói, mới khiến xảy ra lời bàn tán sau đó...".
"Ngươi yên tâm đi, cho dù Tô gia ta nuôi Dao nhi cả đời, cũng sẽ không đưa nó đi làm thiếp cho người ta". Tô lão phu nhân cơ hồ giận không kìm được.
"Mẫu thân, con biết vậy, nhưng lại không đảm đương nổi là có người cố ý muốn làm nhục Dao nhi như thế!". Tôn thị khóc ròng: "Mẫu thân, ngài nhất định phải làm chủ cho Dao nhi".
Tô lão phu nhân vặn chặt lông mày, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: "Kẻ có tâm này thực là đáng chết, nếu để truyền ra, những nhà có lòng muốn cùng Tô gia chúng ta kết thân, chỉ sợ cũng sẽ tắt tâm tư, kế sách hiện giờ...".
Lời này truyền ra, cùng Hoàng gia trèo lên quan hệ, vậy sẽ khiến những nhà có tâm không tới cửa xin cưới nữa? Tôn thị cầm khăn gấm xoa lệ trên khóe mắt, tiếp lời của Tô lão phu nhân: "Kế sách hiện giờ, trước hết là làm cho những lời này không được truyền ra, sau đó nhanh chóng định hôn sự cho Dao nhi, nhưng mà...".
Tôn thị khóc không ra tiếng: "Nhưng mà, hôn sự sao có thể vội vội vàng vàng, đây chính là chuyện cả đời".
Tô lão phu nhân nhíu mày, lại hỏi: "Đã tra xét chưa?".
"Rồi ạ". Tôn thị sắc mặt thất bại gật đầu, đem kết quả nói cho Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân trầm ngâm một hồi: "Ngươi nhanh chóng đem hôn sự của Dao nhi định xuống đi".
Tôn thị nhẹ gật đầu.
Tô lão phu nhân nói: "Hiện thời hôn sự của Dao nhi làm trọng, đã tra không ra được gì, ngươi cũng đừng lại kiến thức hạn hẹp như trước, đến lúc đó hại nữ nhi của mình".
Tôn thị ngập ngừng đôi chút, thõng xuống đôi mắt, cung kính đáp: "Con dâu ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo".
Tô lão phu nhân thấy nàng như thế, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng: "Đứng lên đi".
"Mẫu thân, ở đây có mấy nhà hợp tâm ý, còn có hai tỷ muội Hà Như Mạt, Hà Như Liên, con cũng đã chọn lấy mấy nhà thật tốt, mẫu thân ngài xem qua một chút". Tôn thị đứng lên, từ trong túi nơi tay áo lấy ra một quyển sách nhỏ, lật ra, đem ghi chú được chép tỉ mỉ trên trang giấy, từng cái chỉ cho Tô lão phu nhân xem.
Xem xong, Tô lão phu nhân đánh giá một phen: "Ừ, gia thế, nhân phẩm đều rất tốt, bọn tỷ muội Như Mạt không vội, ngươi mau chóng đem hôn sự của Dao nhi định xuống trước".
"Vâng", Tôn thị ứng, cùng Tô lão phu nhân so sánh một hồi, lúc này mới rời đi.
...
Về tin đồn Quốc Công phủ muốn đưa Tô Dao cho Hoàng tử làm trắc phi không bị truyền ra ngoài, nhưng hôm đó có nhiều người dự tiệc, vì vậy, đại gia trong lòng đều biết rõ.
Cho nên, Tôn thị nghiêm cẩn chu toàn đến hơn nửa tháng, hôn sự của Tô Dao vẫn chưa thể định.
Tôn thị gấp đến độ miệng nổi bong bóng, nhìn thấy đại hôn của Cửu hoàng tử sắp tới, liền hạ quyết tâm trên yến tiệc đại hôn của Cửu hoàng tử, nhất định phải làm sáng tỏ lời đồn đãi không có thật kia.
HẾT CHƯƠNG 90