Editor: Ngọc Thương
Mẹ đẻ của Cửu hoàng tử là Lương tần, mặc dù phần vị không cao, cũng may tính tình dịu dàng, lại sinh được Cửu hoàng tử, cho nên, Hoàng Thượng đối với nàng coi như là có chút chiếu cố.
Hoàng Thượng dưới gối chỉ có ba vị Hoàng tử, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đã thành gia vài năm trước, cho nên lần này, đại hôn của Cửu hoàng tử, tự là làm thuận lợi vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Lễ Bộ sớm mấy tháng trước đã bắt tay vào bận rộn chuẩn bị cho đại hôn cho Cửu hoàng tử.
Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, cùng với mẹ đẻ của Cửu hoàng tử sẽ không xuất cung, cho nên, trách nhiệm tiếp đãi khách nhân nặng nề này liền rơi vào trên thân bốn người Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử ở Lễ Bộ, cùng Ti Lễ Giám hiệp trợ việc tiếp đãi nam khách, mà hai chị em dâu Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi thì mang theo cung nữ, ma ma được Hoàng Hậu nương nương và Lương tần nương nương phái tới, tiếp đón phu nhân và khuê tú các nhà.
Ngày lành đại hôn, lại là dành cho Hoàng Tử, Hoàng Thượng cũng liền cao hứng ân điển, ngày thành thân của Cửu hoàng tử hôm đó, chúng thần được nghỉ ngơi mộc một ngày.
Ăn điểm tâm xong, Thanh Ninh tự mình chọn cho Tô Phỉ một trường bào gấm dệt, màu xanh ngọc bảo ám vân, cổ áo và ống tay áo thêu hoa văn hình mây tinh xảo, bên ngoài lại phủ lên một tấm sa mỏng xanh ngọc, bên hông giắt ngọc bội phỉ thúy diễm lệ, đích thân cài nút áo cho hắn.
Cuối cùng Thanh Ninh sửa sang cổ áo cho Tô Phỉ, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, hài lòng gật đầu: "Ừm, đẹp lắm".
Trong suốt phiêu dật như mỹ ngọc thanh thấu, một thân đẹp đẽ quý giá, thanh nhã, lại càng hồn nhiên thiên thành*.
(hồn nhiên thiên thành: tự nhiên, hoàn hảo, không có tỳ vết)
Tô Phỉ đưa tay vuốt sợi tóc rơi xuống thái dương nàng, nói: "Hay là, ta không đi nữa, ta dẫn nàng xuất môn đi chơi, chúng ta đến Quan Nguyệt Lâu ăn ngon, sau đó đi Minh Hoa đường xem xiêm y và vải vóc, lại đi cửa hàng bạc xem một chút đồ trang sức. Nếu nàng không thích nhiều người, vậy chúng ta đi Quan Nguyệt Lâu ăn cơm trưa, sau đó ngồi thuyền hoa chơi sông, lúc này khí trời cũng không nóng, có thể vừa ngắm cảnh sắc bờ sông, vừa phơi nắng mặt trời, chúng ta còn có thể câu cá".
Bắt đầu Tô Phỉ chỉ là nói vậy, nhưng càng nói, trên mặt cũng mang theo hưng trí bừng bừng, đáy mắt lộ ra sáng quắc.
Thanh Ninh liền cười: "Quay đầu lại, bên chỗ phụ thân hẳn sẽ phái người đến thúc giục chàng".
Đại hôn của Cửu hoàng tử, Tô Hoa Kiểm, Tôn thị sẽ mang theo tiểu bối trong phủ Quốc Công đi theo, sáng sớm, Tô Hoa Kiểm đã phái người đến báo canh giờ xuất phát.
Tô Phỉ cong miệng, lập tức mỉm cười: "Vậy hai ngày nữa là ngày nghỉ ngơi mộc, chúng ta đi, ừ, chúng ta cũng không đi nơi nào khác, phải đi Hầu phủ, không biết hai tên tiểu tử kia còn nhớ hai người chúng ta hay không, đã mấy ngày rồi không có qua đó".
Thời điểm nghỉ ngơi mộc, Tô Phỉ sẽ cùng Thanh Ninh đi Định Tây hầu phủ. Hai tiểu gia hỏa mấy ngày nữa đã được trăm ngày, trắng trắng mềm mềm càng khiến người ta yêu thích, biết cười, cũng nhận ra người. Mỗi lần Thanh Ninh và Tô Phỉ trở về, hai tiểu tử cũng sẽ nhếch môi cười, làm cho hai người Tô Phỉ và Thanh Ninh đều thích không chịu được, chỉ hận không thể ở lâu tại Hầu phủ nhìn hai đứa nhỏ lớn lên mới tốt.
"Được, chỉ cần chàng có thời gian, lúc nào cũng có thể trở về". Thanh Ninh sảng khoái vừa cười vừa đáp, lại cùng Tô Phỉ nói: "Uống ít rượu thôi, ảnh hưởng thân thể".
"Yên tâm, ta sẽ không uống nhiều". Tô Phỉ nhẹ cười: "Hôm nay tân lang cũng không phải ta".
Nói xong cúi đầu cọ vào trán Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Ta rất nhanh sẽ về".
Cảnh Tụy viên, thời điểm Tô Phỉ và Thanh Ninh thân mật thắm thiết, Tô Dao bên kia nhưng lại không khí đè nén.
Nghĩ tới những người kia bể miệng, tâm tình Tô Dao liền vô cùng buồn bực một bụng hỏa, cho nên, đại hôn lần này của Cửu hoàng tử, nàng căn bản không muốn đi.
Hai người Đông Tuyết và Thu Cúc đều dè dặt cẩn trọng, không biết như thế nào cho phải.
"Thu Cúc, ngươi phái nha đầu đi theo mẫu thân bẩm báo một tiếng, nói ta hôm nay có chút không thoải mái, không đi". Tô Dao đưa tay đem búi tóc xả xuống, tức giận nói.
Thu Cúc và Đông Tuyết liếc nhau một cái, Đông Tuyết cho Thu Cúc một ánh mắt, Thu Cúc liền đáp: "Vâng, nô tỳ đi ngay".
Sau đó liền ra khỏi phòng.
"Tiểu thư, ngài vẫn nghĩ tới lời của những tiểu thư kia nói ngày hôm đó?". Đông Tuyết đi tới, đưa tay cầm lược, nhẹ nhàng chải mái tóc buông xuống của Tô Dao, thấp giọng hỏi.
"Hừ", Tô Dao rất không cao hứng hừ một tiếng, không nói gì.
Những ngày này, mẫu thân bôn ba vì nàng định cửa hôn sự, nhưng lại không có một chút kết quả.
Nàng đều nhìn ở trong mắt, nhưng nàng lại không thể nói gì.
Cho dù mở miệng hỏi, mẫu thân cũng không nói, chỉ dặn nàng phải cố gắng học tập quản lí công việc vặt.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của nàng một điểm cũng không tốt.
Nàng cũng từng mơ mộng qua phu quân của mình là hạng người gì.
Công tử thế gia tài hoa hơn người, tướng mạo đường đường.
Hay là tài tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu tuấn lãng?
Nhưng mà, đoạn thời gian này, nàng tự mình cam chịu, nghĩ tới, làm dâu nhà người cũng không có cái gì tốt.
Đi làm dâu nhà người ta, phải hiếu kính mẹ chồng, phải quan hệ tốt với chị em dâu, phải lấy lòng em gái chồng, còn phải giúp phu quân sắp xếp thông phòng, tiểu thiếp.
Nào được tự tại thoải mái như khi ở nhà làm Đại tiểu thư? Nàng vốn chính là Đại tiểu thư Quốc Công phủ, thế hệ này, Quốc Công phủ chỉ có ba huynh muội bọn họ.
Nhưng nàng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám cùng ai đề cập qua những lời này.
Cho dù là Tôn Ngọc Tuyết, người cùng nàng quan hệ rất tốt từ khi còn nhỏ, nàng cũng không có nói nửa câu.
"Tiểu thư, ngài không cần để ý mấy lời linh tinh của bọn họ, các nàng là đố kị với tiểu thư ngài mà thôi. Tiểu thư ngài là tiểu thư duy nhất của phủ Quốc công, lại là con vợ cả, thân phận tôn quý, các nàng chính là ghen tị với tiểu thư ngài, cho nên mới nói chút lời xấu xa vu oan cho tiểu thư. Nếu hôm nay ngài không đi tham gia yến tiệc đại hôn của Cửu hoàng tử, những kẻ nói xấu ngài ngày đó không chừng sẽ thật cao hứng". Đông Tuyết nói.
Nghe được lời Đông Tuyết, sắc mặt Tô Dao dần dần tối xuống, một hồi lâu mới đem cây trâm trong tay giơ lên: "Lên trâm đi".
"Vâng, tiểu thư". Đông Tuyết cao hứng tiếp trâm, một lần nữa cài lên kẽ hở trên mái tóc cho Tô Dao, hỏi: "Tiểu thư, ngài nhìn xem như vậy được không? Hay là đổi lần nữa?".
Tô Dao nhìn vào trong gương: "Cứ như vậy đi, ừ, lấy đôi vòng tay hồng phi của ta ra, lát nữa ta mang".
Nói rồi Tô Dao đem vòng tay bằng vàng khảm châu ngọc từ trên cổ tay lấy xuống.
Đôi vòng hồng phi kia là trân phẩm khó có được, Tô Dao rất ít mang.
Đông Tuyết cười, mở hộp trang sức, lấy đôi vòng tay Tô Dao nói mang ra, sau đó lại đem vòng tay Tô Dao mới tháo xuống cất kĩ.
Vòng tay màu đỏ, nổi bật trên làn da Tô Dao, kiều diễm huyến lệ.
Tô Dao vô cùng hài lòng nở nụ cười.
"Dao nhi, con không thoải mái ở đâu?". Đang muốn chuẩn bị đứng dậy đi đến chỗ Tôn thị, Tôn thị đã vội vã tới đây.
Tô Dao đứng dậy lắc đầu cười trả lời: "Mới vừa có chút không thoải mái, bất quá bây giờ không sao".
"Khí trời hơi lạnh, con đừng để gặp phong hàn". Tôn thị biết thời gian này tâm tình Tô Dao không tốt, liền nghĩ rằng có thể là trong lòng con bé không thoải mái, không muốn đi, lúc này thấy nụ cười xán lạn trên mặt nữ nhi, cũng yên tâm hơn chút, dặn dò một câu.
"Vâng, vẫn là mẫu thân hiểu con, thương con nhất". Tô Dao liền ôm cánh tay Tôn thị làm nũng: "Đi thôi, miễn cho Nhị tẩu các nàng chờ".
"Nha đầu ngốc, ta không thương con thì thương ai". Tôn thị yêu thương vỗ vỗ tay Tô Dao, thấy vòng tay trên cổ tay nàng, trong lòng lập tức hiểu, vừa kéo Tô Dao cùng nhau đi ra ngoài, vừa nói: "Hôm nay đó, con đường đường chính chính thoải mái đi tham gia yến tiệc, đối mặt với hai vị Hoàng tử phi cũng không nên suy nghĩ nhiều, cứ rộng rãi tự nhiên hành lễ cho hai người các nàng như thường ngày là được...".
"Vâng", Tô Dao gật đầu.
"Cũng may vừa khéo con không có việc gì, nếu không, hôm nay con mà không đi, người khác sẽ thật sự cho là Tô gia chúng ta vì muốn tránh hiềm nghi, không cho con đi, những lời đồn đãi kia liền không thể sáng tỏ".
"Con hiểu". Nụ cười trên mặt Tô Dao giảm vài phần.
Tôn thị nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Con tự mình hảo hảo đi theo ta học tập quản gia, những chuyện khác đã có ta và phụ thân con thu xếp cho con".
Những chuyện khác này, tự là chỉ chuyện chung thân của nàng, sắc mặt Tô Dao trở nên đỏ ửng, gật đầu.
Đến viện tử của Tôn thị, Tôn Ngọc Tuyết, tỷ muội Hà gia đều đã đến, ba người đều trang phục thỏa đáng.
Tôn thị dặn dò một phen, sau đó dẫn theo bốn người đứng dậy.
Đến cửa thùy hoa, Tô Hoa Kiểm dẫn theo Tô Phỉ và Tô Khiêm cũng vừa tới, sau khi kiến lễ, mọi người liền lên xe ngựa, tầng tầng lớp lớp đi phủ đệ Cửu hoàng tử.
Đến phủ Cửu hoàng tử, Tôn thị và bốn người Tôn Ngọc Tuyết được đón đến viện tử tiếp đãi nữ quyến, mà Tô Hoa Kiểm cùng Tô Phỉ và Tô Khiêm được đưa đến viện tử tiếp đón nam khách.
Có nhiều khách nhân đã đến, trong sân tiếng nói tiếng cười rộn rã, vô cùng náo nhiệt.
Tôn thị dẫn theo đám người Tôn Ngọc Tuyết kiến lễ với Tứ hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi.
"Phu nhân thật là hảo phúc khí, Tô nhị thiếu phu nhân khuynh quốc khuynh thành, mà Tam tiểu thư và hai vị biểu tiểu thư cũng là mỹ nhân từ trong tranh bước ra, thực làm người ngoài ghen chết". Tứ hoàng tử phi cười tán dương, nghiêng đầu hỏi Ngũ hoàng tử phi: "Đệ muội, muội nói có đúng không?".
"Vâng, còn không phải là đúng như Tứ hoàng tẩu nói?". Ngũ hoàng tử phi cười phụ họa.
"Nương nương quá khen". Tôn thị cười đáp lời.
Tứ hoàng tử phi nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên cổ tay Tô Dao một chút, cười nói: "Phu nhân khiêm tốn".
Tứ hoàng tử phi lại tán dương thêm vài câu, Ngũ hoàng tử phi cũng cười khen đôi
lời, Tôn thị cung kính tạ ân, đối với hai vị Hoàng tử phi thái độ đều công bằng, bên trong nụ cười trên mặt cũng mang theo hiển nhiên xa cách.
Tứ hoàng tử phi cười cười, phân phó cung nữ đi gọi người chịu trách nhiệm tiếp đón khuê tú hôm nay, Nghi Thiến quận chúa tiến đến, thân thiết nói với Tô Dao: "Các cô nương đều chơi trong viện tử, Tô tam tiểu thư nếu có gì cần, cứ việc nói với Nghi Thiến, hoặc phân phó cung nữ, hai vị Hà tiểu thư, các ngươi cũng vậy".
Nghi Thiến quận chúa chừng mười ba tuổi, mày liễu mắt hạnh, phi thường xinh đẹp, cười khanh khách cùng Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi nói sẽ chiếu cố tốt khách nhân, sau đó mời ba người Tô Dao vào trong viện tử chơi.
Ngồi xuống, Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi liền cùng người bên cạnh nở nụ cười nói chuyện hàn huyên.
Tôn thị ngồi trên ghế lại có chút không yên, mi tâm thình thịch trực nhảy.
Ngũ hoàng tử phi tạm không nói, nhưng Tứ hoàng tử phi đối với nữ nhi có phải đã quá thân thiện rồi không?
Chẳng lẽ là, lời đồn truyền ra đưa tới sự chú ý của hai vị Hoàng tử phi, làm cho các nàng trong lòng cũng có suy nghĩ này?
Nghĩ thế, lưng Tôn thị bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
Bưng chén trà, bộ dáng giả vờ uống, dư quang khẽ liếc nhìn về phía các phu nhân trong sảnh.
Các phu nhân đang nói chuyện.
Cũng có người giống như vô tình đưa ánh mắt nhìn sang.
Xem ra, không phải chỉ có mình nàng cảm giác được, mọi người trong sảnh đều là người tinh tường, tự đều nhìn ra đầu mối.
Việc này...
Đã có lời đồn đãi như vậy, nếu lại truyền ra thêm lời đồn rằng Hoàng tử cố ý.
Tôn thị nhất thời như thể rớt xuống hầm băng, nhưng lòng nàng lại giống như bị tưới dầu sôi, hận không thể lập tức tìm nhà chồng cho Tô Dao mới tốt.
Tôn thị lòng nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể đè nặng trên mặt, không biểu lộ ra ngoài dù chỉ phân nửa.
Một hồi tiếng bánh pháo nổ rung trời, tân nương tử đến, đã bái Thiên Địa đưa đi động phòng, bữa tiệc cũng bắt đầu rồi.
Tôn thị đè nặng chuyện trong lòng, không có khẩu vị gì, nhìn về phía Tô Dao ngồi nơi không xa trên bàn các khuê tú, đáy mắt liền mang vài phần thống khổ.
Nữ nhi số khổ!
Đúng là tai họa bất ngờ bay tới.
Thời điểm Tôn thị thu hồi ánh mắt, quét qua Hà Như Liên ngồi bên cạnh Tô Dao.
Một thân váy ngắn hồ lam, mặt mày thanh tú, dịu dàng thuận theo.
Tôn thị thu hồi ánh mắt, gắp một miếng đồ ăn, nhai kĩ nuốt chậm, hai mắt lại nhìn Hà Như Liên.
Hai vị Hoàng tử cố ý, chẳng qua là muốn lôi kéo Quốc Công phủ.
Hà gia cùng Tô gia quan hệ tất nhiên là không giống bình thường...
Hà Như Liên chỉ là một đứa thứ xuất.
Tô Hoa Anh nhưng lại đánh chủ ý muốn lưu lại Hà Như Liên tại Tô gia.
Tôn thị trong lòng tinh tế tính toán một phen, cảm thấy khẩu khí ngăn ở tim nhất thời tiêu tán không ít.
...
Editor: Ngọc Thương
Ăn cơm xong, sân khấu kịch bên kia đã y y nha nha hát lên, hai vị Hoàng tử phi lại mời mọi người đi xem trò vui.
Bên chỗ nam khách đang uống rượu nói đùa, so với nữ quyến còn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Phía trước bàn tiệc trực tiếp dựng lên một sân khấu cao cao, trên sân khấu, tiểu sinh hát hò uyển chuyển triền miên.
"Còn chưa chúc mừng thế tử đây, thỉnh". Cố Hoán không ngồi cùng bàn với Tô Phỉ, bưng chén rượu đi tới, nói với Tô Phỉ.
"Đa tạ". Tô Phỉ cười cầm chén rượu lên, đứng lên.
Uống xong rượu, Cố Hoán cùng Tô Phỉ hàn huyên đôi câu, lại mang chén trở về bàn của mình.
"Này Cố cửu, khi nào thì hắn và ngươi quan hệ tốt như vậy?". Phó Cảnh Hành cười nâng chén rượu, nhìn Cố Hoán hỏi.
Tô Phỉ nhìn Cố Hoán thần thái phi dương, liếc mắt sang Phó Cảnh Hành, nhàn nhạt nói: "Ta với hắn có tốt sao?".
Phó Cảnh Hành liếc nhanh qua Tô Phỉ, uống một ngụm rượu, không trả lời.
...
Vui chơi giải trí, trên sân khấu vẫn như cũ hát xướng triền miên.
Người làm mời chúng khách nhân đi thay y phục nghỉ ngơi.
Tô Phỉ vừa mới đẩy cửa ra, vào phòng mình, bước chân hơi chựng lại, ánh mắt nhìn hướng sau tấm bình phong, sau đó đi vào, đi theo phía sau hắn là Tùng Mộc và Bách Mộc cũng hơi chựng lại cước bộ, hai người nhướn mày, nghiêm sắc mặt, mới vừa muốn động thủ, đột nhiên cửa đã bị đẩy ra.
Chủ tớ ba người Tô Phỉ đều dừng bước, hướng cửa nhìn lại.
Một thiếu nữ trẻ tuổi khẽ gật đầu, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi đến: "Tiểu nữ Ngọc Trúc bái kiến thế tử".
Thiếu nữ tự xưng Ngọc Trúc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một thân áo ngắn màu xanh lá mạ, váy gấm bạch sắc, mái tóc đen nhánh tỏa sáng, vãn trụy mã kế, trên búi tóc chỉ cài một đóa hoa hải đường đỏ bằng lụa. Hàng mi như núi xa, đôi mắt yêu kiều tựa nước mùa thu, mũi quỳnh môi anh đào, chiếc cằm khéo léo tinh xảo, vòng eo mảnh khảnh, lúc này nhẹ nhàng thi lễ, chân mày khóe mắt mang theo vẻ ngượng ngùng, mặt phấn má đào, mềm mại quyến rũ không nói nên lời.
Tô Phỉ quét mắt qua mặt mày nàng, đôi mắt lạnh lẽo, mặt không thay đổi nhìn nàng.
Tùng Mộc và Bách Mộc ấn đường cau lại, liếc nhau một cái, Tùng Mộc nghiêm nghị quát lên: "Ngươi là ai? Đi mau!".
"Tiểu nữ tới hầu hạ thế tử". Ngọc Trúc yêu kiều sợ sệt trả lời.
Khóe miệng Tô Phỉ hiện một tia cười lạnh.
"Hầu hạ? Nhìn xem cách ăn mặc của ngươi, cũng không phải trang phục của hạ nhân, chẳng lẽ phủ Cửu hoàng tử lại chuyên mời nữ tử đến hầu hạ khách nhân sao?". Tùng Mộc ngữ khí mang theo trào phúng.
Ngọc Trúc nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn mô,i ủy khuất nhìn Tùng Mộc, lập tức thẹn thùng nói với Tô Phỉ: "Thế tử, tiểu nữ thật sự là đến hầu hạ ngài".
Sóng mắt yêu kiều, giọng nói mềm mại như nước.
Nói xong đứng dậy đi tới một bên, duỗi đôi bàn tay nõn nà nhỏ bé rót một chén trà, thướt tha duyên dáng đi tới trước mặt Tô Phỉ, nũng nịu: "Thế tử, mời dùng trà, hai vị tiểu ca tuy là người hầu cận của thế tử, nhưng rốt cuộc những việc hầu hạ thế này, vẫn nên để nữ tử tỉ mỉ chu đáo chúng ta làm thì hơn, hai vị tiểu ca cũng đã mệt mỏi một ngày, không bằng đi tìm chỗ nghỉ ngơi một lát? Hai vị yên tâm, ta sẽ cẩn thận hầu hạ thế tử".
Tùng Mộc và Bách Mộc đều muốn nở nụ cười khinh bỉ.
Nàng rõ ràng là tới câu dẫn thế tử, lời nói lại ra vẻ đường hoàng, còn ý tứ muốn đuổi hai người bọn họ đi.
Ngọc Trúc cũng không quản phản ứng của Tùng Mộc và Bách Mộc, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ, sau đó lại cực nhanh thõng mắt xuống: "Thế tử, thỉnh".
Trong mắt Tô Phỉ như b.ắn ra băng đao tử: "Nếu không phải ta không uống say, ta còn thực nghĩ đã đi nhầm địa phương, sẽ cho rằng đây không phải là phủ đệ Cửu hoàng tử, mà là yên hoa thanh lâu chứ".
"Thế tử, ngài...". Ngọc Trúc cắn m.ôi dưới, lập tức đỏ vành mắt, lã chã chực khóc nhìn về phía Tô Phỉ, ủy khuất và khổ sở không nói thành lời.
"Ném ra ngoài!", Tô Phỉ lạnh lùng quát lên.
"Thế tử, xin đừng, tiểu nữ là hảo nữ nhi trong sạch nhà người, chỉ là ái mộ thế tử, cho nên, cho nên mới có thể...". Thấy trên mặt Tô Phỉ không có vẻ gì thương tiếc, nước mắt Ngọc Trúc liền rơi xuống, ngước đầu nhìn Tô Phỉ.
Lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
"Hảo nữ nhi trong sạch nhà người? Hảo nữ nhi nhà người lại không biết liêm sỉ như thế?". Tô Phỉ giễu cợt một tiếng, "Tùng Mộc, ném ra ngoài!".
"Vâng, thế tử". Tùng Mộc đáp, liền hướng Ngọc Trúc đi đến.
Chén trà trong tay Ngọc Trúc bịch một tiếng rơi trên đất, lập tức quỳ xuống, đưa tay nắm lấy áo choàng của Tô Phỉ, nâng cao khuôn mặt đầy nước mắt: "Tiểu nữ một lòng ái mộ thế tử, đời này chỉ mong được làm nô tỳ hầu hạ thế tử".
Âm thanh mềm mại, thần sắc điềm đạm đáng yêu, kiều mị, khiến người khác vừa thấy đã thương.
Tô Phỉ ngay cả đá nàng cũng cảm thấy sẽ ô uế chân mình, lạnh giọng nói với Tùng Mộc: "Mau ném ra ngoài".
"Thế tử, ngài thật tàn nhẫn". Ngọc Trúc sắc mặt tái nhợt, ủy khuất nhìn Tô Phỉ, nói một câu liền đứng lên, che miệng khóc chạy ra ngoài.
Trong lúc chạy, trâm hoa ở giữa búi tóc Ngọc Trúc có chút lệch nghiêng, tóc đen vài sợi buông xuống, khiến bộ dáng nàng càng thêm mảnh mai vô lực.
HẾT CHƯƠNG 91