Editor: Ngọc Thương
Dáng người thon dài cao ngất, nụ cười như hoa xuân, một thân cẩm bào đen tỏa ra vẻ tuyệt đại tao nhã. Thanh Ninh yên lặng nhìn hắn, hai mắt tròn xoe ngạc nhiên: "Thế tử, sớm thế này sao ngươi lại ở đây?"
Mấy lần tương giao, Thanh Ninh luôn giữ vẻ tỉnh táo, cho dù là thời điểm đối mặt với nguy hiểm, nàng cũng bình tĩnh trước sau như một, đây là lần đầu tiên Tô Phỉ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, nụ cười vui vẻ bên miệng càng thêm nồng đậm, hào quang trong mắt càng thêm sáng chói ánh lệ: "Lần trước ta từng đề cập với tiểu thư, ta có quen biết với chủ trì sư thái Bạch Vân am".
Biết rõ hắn quen sư thái chủ trì, nhưng quen sư thái chủ trì không phải là trọng điểm, điều nàng nghi ngờ là tại sao sớm như vậy hắn đã xuất hiện ở nơi này. Cứ coi như sáng sớm khi cổng thành mới mở cửa, hắn đã thúc ngựa thẳng tới đây, nhưng cũng không thể đến kịp vào lúc này được.
Thấy nụ cười Tô Phỉ ngày càng sâu, sắc mặt Thanh Ninh không khỏi nóng lên, trong nháy mắt nàng khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu: "Tất nhiên ta nhớ".
Nhưng trong lòng vẫn hiếu kỳ nguyên nhân Tô Phỉ có mặt ở Bạch Vân am vào lúc sáng sớm là thế nào.
Tô Phỉ nhìn người trước mắt. Nàng mặc áo váy đỏ nhạt, mái tóc đen nhánh, giữa lông mày tựa hồ như có thêm nhiều ánh hào quang so với trước đây. Dưới ánh mặt trời ấm áp, nàng xinh đẹp rạng ngời.
Chỉ là...
Ánh mắt Tô Phỉ dừng lại gương mặt trơn bóng không tỳ vết của nàng một chút, sau đó dời mắt về phía vết thương đã đóng vẩy trên thái dương, không khỏi mở miệng hỏi: "Vết thương trên đầu nàng thế nào rồi?"
Mấy hôm nay ở kinh thành đều truyền tai nhau chuyện của Hưng Ninh hầu phủ, hắn nghe được những lời đồn đãi này, trong lòng không nhịn được lo lắng. Hắn lo lắng nàng xảy ra việc gì, mặc dù đã hỏi thăm rõ ràng là tổn thương của nàng cũng không đáng ngại, thừa dịp hôm nay được nghỉ, hôm qua hắn liền ra khỏi thành.
Phía đông thành bên này hắn có một thôn trang, cách thôn trang của nàng một đoạn, trên đường tới Bạch Vân am, đáy lòng hắn không khỏi chờ mong, hi vọng có thể gặp được nàng ở đó, lại có một tia thấp thỏm, sợ không thấy được, dù sao nàng cũng đang bị thương.
Đến chỗ nàng thăm hỏi, hắn lại không có lý do, nếu như chỉ có một mình nàng ở tại thôn trang, vậy có lẽ hắn sẽ mạo muội tới cửa bái phỏng một lần, nhưng nàng không chỉ ở đó một mình, còn có Thẩm phu nhân đi cùng.
"Đã tốt hơn rồi", Thanh Ninh cười cười.
"Ta nhìn xem cũng thấy đã tốt hơn", Tô Phỉ nhìn thoáng qua miệng vết thương của nàng, nói.
"Thế tử." Hai người đang nói chuyện, một vị ni cô dẫn theo hai tiểu ni cô từ bên trong đi ra, Thanh Ninh nghiêng đầu.
Sư thái khoảng bốn mươi tuổi, một thân trang phục ni cô, mặt mày thanh tú, dung mạo cực kỳ đoan chính hiền hòa, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ nhất định là một vị giai nhân thanh tú. Chính là chủ trì Bạch Vân am Bụi sư thái.
Đời trước, Thanh Ninh từng có duyên với Bụi sư thái, được sư thái chỉ dạy rất nhiều, như cách đối nhân xử thế, trồng hoa, làm vườn, phân biệt độc thảo,...
Kiếp trước bị ném tại thôn trang, nàng không oán sao? Oán! Bị người nhà vứt bỏ ở thôn trang chẳng quan tâm, trong lòng Thanh Ninh đương nhiên có oán hận. Chính vào lúc tinh thần nàng mê man sa sút, là Bụi sư thái khuyên nhủ nàng. Nếu như không có Bụi sư thái khai đạo, dần dần khuyên dạy, chỉ sợ ở thôn trang này Thẩm Thanh Ninh nàng đã sớm tan thành mây khói như ý nguyện của kẻ khác. Trong vài năm, lời nói và cách làm việc mẫu mực của Bụi sư thái đã khiến nàng nhận thức được một thế giới hoàn toàn khác với thế giới trong các cao môn đại hộ, nàng bắt đầu từ từ khoan dung, học cách nhẫn nại, kiên cường và thiện lương.
Chỉ là, đời này, nàng quyết định đem thiện lương vứt bỏ hết.
Có thù báo thù, có ân báo ân.
Editor: Ngọc Thương
...
Vừa thấy sư thái, trên mặt Thanh Ninh hiện lên một nụ cười.
"Thế tử." Bụi sư thái chắp tay hành lễ Tô Phỉ.
"Sư thái hữu lễ." Tô Phỉ trả thi lễ.
"Đã lâu Thế tử không đến", Bụi sư thái đưa ánh mắt hiền lành nhìn Tô Phỉ, vừa cười vừa nói.
"Gần đây có nhiều việc quan trọng", Tô Phỉ giải thích.
Thanh Ninh nghĩ tới trước kia có đề cập với Tô Phỉ về thôn trang, nhưng cũng chưa nói là mình có quen biết với mọi người trong am, cho nên cười cung kính hành lễ với Bụi sư thái: "Tín nữ Thẩm Thanh Ninh gặp qua sư thái".
Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn Thanh Ninh.
"Nữ thí chủ không cần đa lễ, hai ngày này bần ni có nghe lệnh từ nói qua về thí chủ" Bụi sư thái vẫn như trong kí ức của nàng, bình dị gần gũi, chỉ là lần đầu gặp mặt nên có chút khách khí.
"Thanh Ninh đã sớm nghĩ đến chuyện lên am dâng hương, nhưng trong người có chút bất tiện, cho nên hôm nay mới đến." Thanh Ninh cười nói.
"A di đà Phật, thí chủ có lòng." Bụi sư thái đáp, sau đó đón hai người đi vào trong: "Thế tử, Thẩm đại tiểu thư, mời vào trong."
Thanh Ninh cùng Tô Phỉ theo chân Bụi sư thái đi vào.
Vào trong am, Thanh Ninh muốn đi dâng hương, Bụi sư thái liền kêu một tiểu ni cô dẫn đường cho nàng. Tô Phỉ thì theo Bụi sư thái rời đi.
Thanh Ninh đến đại điện dâng hương cùng tiểu ni cô, trong đại điện là tượng Bồ Tát mặt mũi nhân từ. Thanh Ninh cung kính dập đầu, thượng hương xong để tiểu ni cô lui, nàng dẫn theo Ngọc Trâm cùng Trà Mai đi dạo trong am.
Không khí xung quanh tràn ngập phật hương.
Bạch Vân am không lớn nhưng lại tinh xảo đẹp đẽ. Thanh Ninh bất giác đi tới đình bát giác trong am. Nhìn thấy bên trong có người, nàng dừng lại. Trong lương đình, Bụi sư thái cùng Tô Phỉ đang ngồi đối diện nhau, xa xa có thể nghe được âm thanh tiếng trò chuyện. Bụi sư thái thấp giọng cười hỏi tình hình Tô Phỉ gần đây, gương mặt Tô Phỉ mang theo nụ cười nhẹ nhàng trả lời. Nhìn qua, Bụi sư thái giống như trưởng bối quan tâm, nhưng nét mặt lại mang vẻ kính cẩn cùng tôn kính lắng nghe. Mà Tô Phỉ rất có kiên nhẫn đáp trả từng câu hỏi của nàng, mặc dù câu trả lời vô cùng ngắn gọn đơn giản, nhưng không thấy vẻ xa cách lãnh đạm thường ngày của hắn.
Thấy một màn này, trong lòng Thanh Ninh không khỏi hiếu kỳ, Bụi sư thái cùng Tô Phỉ có vẻ như rất thân quen?
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Thanh Ninh, Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn lại, sau đó Bụi sư thái cũng theo ánh mắt hắn nhìn về phía Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười cười hành lễ phúc thân với hai người, sau đó xoay người nói với Ngọc Trâm cùng Trà Mai: "Chúng ta trở về thôi".
Ngọc Trâm, Trà Mai gật đầu, theo nàng đi ra ngoài.
Chủ tớ ba người mới ra đến cửa chính Bạch Vân am liền nghe được đằng sau truyền đến âm thanh trong suốt dễ nghe của Tô Phỉ: "Thẩm đại tiểu thư."
Thanh Ninh dừng bước, xoay người quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Thế tử."
Tô Phỉ ưu nhã ung dung đến gần, cách Thanh Ninh ba bước liền dừng lại, đầu tiên là ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trời, sau đó cười nói: "Hôm nay khí trời rất tốt, không biết đại tiểu thư có nhã hứng đi theo ta một chút?"
Đi một chút?
Đi nơi nào đi một chút?
Thanh Ninh nhướng mày nhìn hắn hỏi: "Thế tử, không phải là muốn đi ngắm dòng suối nhỏ chứ?"
Lần trước tại Yến Hồi lâu, nàng từng đề cập với hắn về dòng suối nhỏ kia.
"Cái đó ngày khác đi xem" Tô Phỉ cười lắc đầu, ngẩng lên nhìn đỉnh núi phía trên cao, rồi lại nhìn vết thương trên thái dương Thanh Ninh: "Hay là ngày khác đi."
Trong giọng nói mang theo một tia tiếc nuối cùng mấy phần lo lắng.
Hiển nhiên là hắn lo lắng cho cái trán bị thương của nàng! Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn con đường lên núi uốn lượn trước mắt.
Ở phía đông thành này có rất nhiều thôn trang của các thế gia quyền quý, cho nên Bạch Vân am tuy chỉ là một am ni cô nho nhỏ, nhưng hương khói lại cực thịnh. Hơn nữa đường lên núi cũng rất bằng phẳng gọn gàng. Mặc dù là vậy, ở kiếp trước Thanh Ninh sống tại nơi này vài năm vẫn chưa có một lần đi lên.
Thanh Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn Tô Phỉ trước mặt, khẽ cười gật đầu: "Đi thôi, hiếm khi thấy được thế tử nhã hứng như lần này".
Tô Phỉ do dự: "Hay là thôi...."
"Không sao". Đường gọn gàng bằng phẳng, hơn nữa Bạch Vân am ở lưng chừng núi, đi lên cũng chỉ mất hơn nửa canh giờ, sẽ không quá phí sức. Thanh Ninh quay đầu phân phó Trà Mai: "Trà Mai, ngươi đi về trước, bẩm báo với mẫu thân một tiếng, nói..."
Thanh Ninh dừng một chút: "Nói ta nán lại trong am một lúc rồi về, không cần làm mẫu thân lo lắng"
"Vâng, đại tiểu thư." Trà Mai gật đầu.
Editor: Ngọc Thương
Ánh mặt trời ấm áp, vì lo lắng cho vết thương của Thanh Ninh vừa mới tốt hơn cho nên Tô Phỉ cố ý đi rất chậm.
Tô Phỉ vừa đi vừa nhìn ra xa: "Trước kia đến Bạch Vân am ta không có lưu ý qua, đều là đến đi vội vàng, hôm nay mới nhìn kỹ, phong cảnh xác thực là rất đẹp!"
"Đó là tự nhiên" Thanh Ninh rất tự nhiên tiếp lời, nhìn bốn phía: "Mùa xuân trên núi khắp nơi nở đầy hoa dại, lá cây xanh biếc, là cảnh sắc đẹp nhất. Mùa hè nơi này so với kinh thành mát mẻ hơn rất nhiều. Mùa đông lúc tuyết rơi là thời điểm đẹp vô cùng... Nếu lên núi ngắm mai còn đẹp hơn".
"Nghe tiểu thư nói vậy, chắc thường tới nơi này, xem ra rất quen thuộc". Tô Phỉ vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy, xem như tương đối quen thuộc đi." Thanh Ninh
nhẹ giọng.
...
Tùng Mộc cùng Ngọc Trâm đi theo chủ tử cách sau vài bước đều không lên tiếng.
Đang khi nói chuyện, Thanh Ninh nhịn không được ánh mắt liếc về phía Tô Phỉ.
Không biết hắn tìm mình có chuyện gì?
Một đường cùng hắn nói chuyện phiếm, nửa canh giờ lặng lẽ trôi qua, hai người rất nhanh đã đến đỉnh núi.
Thanh Ninh đứng trong lương đình trên đỉnh núi nhìn ra xa.
Bởi vì đứng thật cao, thấy cũng xa.
Tầm mắt đưa tới chỗ nào tâm trạng cũng theo đó mà sáng lên.
Đất đai rộng lớn, dưới chân núi mỗi nhà đều tự mở một mảnh thôn trang, đan xen hợp lý, đang lúc buổi trưa, khói bếp lượn lờ. Xa xa còn có thể nhìn thấy hoạn lộ thênh thang dẫn đến kinh thành. Bầu trời xanh thẳm phía trên, mây trắng bay bay tựa hồ như đưa tay là có thể chạm đến. Thanh Ninh nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Tô Phỉ bên cạnh phân phó Tùng Mộc đem trà cụ trong bao quần áo trên lưng ra, sau đó hắn nhóm bếp lò, bắt đầu nấu nước. Đợi nước sôi, Tô Phỉ tự bày chén trà, đổ trà vào tách bắt đầu pha.
Khói trắng mờ mịt, trên núi hoang, Tô Phỉ trước sau như một ưu nhã mà ung dung, khiến cho cảnh vật hoang dã cũng mang theo vài phần thanh nhã cùng quý khí.
Tùng Mộc đem điểm tâm bày lên bàn đá, Ngọc Trâm đứng xem vội vàng tiến lên hỗ trợ. Thanh Ninh không nhịn được kinh ngạc. Tô Phỉ này, hắn đều có chuẩn bị mà đến!
Rót một chén trà ngon, Tô Phỉ cười đưa cho Thanh Ninh: "Thẩm đại tiểu thư, mời".
Thanh Ninh bưng ly trà, nhấp một miếng, sau đó nhéo một khối đậu phộng rang, đậu phộng rang trong veo, hương vị mềm mại, nàng cắn nhẹ một cái, vị ngọt nhè nhẹ từ từ tràn vào.
Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, chờ hắn mở miệng.
Tô Phỉ bưng trà nhẹ nhàng nếm vài ngụm, sau đó để chén trà xuống, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ đưa cho Thanh Ninh: "Nàng cầm lấy cái này, mỗi ngày sớm tối bôi hai lần, miệng vết thương sẽ không lưu lại sẹo".
Thanh Ninh do dự một chút, đưa tay ra.
Ngón tay chạm vào nhau, cảm giác mát mát, xúc giác mềm mại nhẵn nhụi. Ngón tay Tô Phi dừng lại một khắc, sau đó mới buông bình sứ ra. Chỉ trong một chớp mắt, ngón tay hai người rời nhau. Thanh Ninh nắm bình sứ trong tay, trên bình sứ vẫn còn mang theo nhiệt độ bàn tay hắn, nàng nhẹ nhàng nói: "Đa tạ".
"Đừng khách khí" Tô Phỉ vừa cười vừa nói: "Đây là thuốc trong cung, trước đây lúc ta mới tiến cung làm thư đồng cho hoàng tử, trên người thường xuyên bị thương chút ít, vì vậy Hoàng Thượng bảo thái y trang bị cho ta vài thứ thuốc dùng mang trên người, cho nên ta khá quen thuộc với thái y trong cung. Thuốc này ta có rất nhiều, chờ nàng dùng hết rồi, ta sẽ tặng nàng thêm một bình khác".
"Khi còn bé thế tử thường xuyên bị thương?" Thanh Ninh nắm chặt bình thuốc, nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không phải là thường xuyên, lúc nhỏ khó tránh khỏi tinh nghịch", khóe miệng Tô Phỉ nở nụ cười tươi sáng như mây trắng trong không trung. Nhưng trong lòng Thanh Ninh lại có chút thương xót. Tin đồn Tề quốc công thế tử từ nhỏ chững chạc hiểu chuyện, tài hoa lại càng trác tuyệt. Còn nhỏ đã tiến cung làm thư đồng, nội bộ hoàng cung lục đục cho tới bây giờ đều là tàn khốc đến cực điểm, nhưng hắn bị thương lại không được người nhà ấm áp quan tâm, ngược lại hắn chỉ nhớ rõ là được Hoàng Thượng quan tâm. Trong lòng hắn có bao nhiêu chua xót, sợ là chỉ có mình hắn hiểu.
Thanh Ninh nhìn xuyên thấu Tô Phỉ trước mắt, tựa hồ như thấy được tuổi thơ cô độc, tịch mịch của hắn.
Tô Phỉ uống một ngụm trà xanh, ngước mắt nhìn Thanh Ninh, làm như vô tình nói: "Gần đây dư luận kinh thành xôn xao chuyện của Hầu phủ, ta có cho người đến hỏi vị thái y đã chuẩn trị cho nàng, thái y nói không đáng ngại, nhưng ta không rõ nàng rốt cuộc bị thương thế nào, đến thăm hỏi lại quá mức mạo muội, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, lâu rồi ta cũng chưa ghé thăm sư thái, nên ta đến đây, cũng muốn xem có thể thuận tiện gặp được nàng không".
Tô Phỉ dừng một chút, nụ cười trên mặt tràn khắp từ đầu lông mày đến đuôi mắt: "Thật là trùng hợp lại có thể gặp nàng".
Editor: Ngọc Thương
Hắn nói là thuận tiện nhưng Thanh Ninh lại vô tình nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, hiểu được hắn thực lo lắng cho nàng. Thanh Ninh gật đầu: "Vâng". Quả là rất khéo, không sớm hơn một ngày, không chậm hơn một ngày, trùng hợp đúng hôm nay nàng đến Bạch Vân am dâng hương.
"Năm ta năm tuổi mới biết mẫu thân bây giờ chỉ là di mẫu của ta, mà mẫu thân thân sinh lại vì ta mà bỏ mạng...", gió khẽ thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ, Tô Phỉ vu.ốt ve chén trà, nhẹ nhàng nói đến chuyện của mình.
++++++++++++++++++
Lúc này Cố Hoán hăng hái trở về Cố phủ.
Nghe tin con trai trở về, Thái thị cao hứng, trong lòng tươi cười nhưng mang theo một gương mặt u sầu dẫn theo nha đầu bà tử đến viện của hắn.
Cố Hoán vừa thay đổi thường phục, thấy mẫu thân Thái thị đến liền hành lễ: "Mẫu thân."
"Tiểu Cửu." Thái thị cười đánh giá Cố Hoán một phen rồi hướng nha đầu bà tử phất phất tay.
Nha đầu bà tử lui xuống.
"Mẫu thân, có chuyện gì không?" Nhìn điệu bộ của mẫu thân, Cố Hoán ngồi xuống ghế đối diện hỏi.
"Con đó, tối hôm qua ngủ ở thôn trang có ngon giấc không?" Thái thị quan tâm hỏi.
"Vâng, rất tốt." Cố Hoán gật đầu trả lời.
Thái thị nhìn con trai đánh giá một phen, vẫn là đem hồ nghi trong lòng ép xuống, nhàn nhạt nói: "Tiểu Cửu, về sau Thẩm gia có chuyện gì con không cần phải thay cô con đi, để cô con phái Đại cung nữ bên cạnh đi một chuyến cũng được."
Một lần, hai lần, quả thực làm cho người ta lo lắng.
Cố Hoán nhìn mẫu thân ngồi trước mặt, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của bà, liền cười xán lạn: "Mẫu thân, lần trước là con muốn giúp cô phân ưu, còn lần này chỉ là thuận tiện, vừa đúng lúc con có việc đi đến thôn trang thôi".
Nói thì nói vậy, Thái thị lại cảm thấy con trai có chút giấu đầu hở đuôi, vì vậy sắc mặt liền nghiêm nghị: "Tốt nhất là như con nói".
Con trai bà, bà còn không hiểu sao?
Lần đầu tiên là thực sự vô tâm giúp Hoàng hậu nương nương phân ưu. Mà lần thứ hai thì thật khó nói, con trai bà làm việc từ trước đến nay đều theo ý mình, tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ hỏi chuyện của ai, cho dù là huynh đệ tỷ muội trong nhà, hắn cũng lười thăm hỏi.
Thái thị lo lắng con trai mình có ý gì khác.
Tỷ như, con trai bà phong nhã hào hoa, lại chưa đính hôn. Mà chuyện Thẩm đại tiểu thư từ hôn đã huyên náo sôi sục. Gần đây việc nhà Thẩm gia đang truyền khắp kinh thành. Con trai bà lúc này tự nhiên lại thay Hoàng hậu đi thăm mẹ con các nàng. Theo Thái thị, con trai xác thực có chút dị thường.
Thái thị không khỏi trùng trùng lo lắng hoài nghi, hay là con trai bà coi trọng khuê nữ nhà người ta?
"Đương nhiên là như lời con nói", Cố Hoán tỏ vẻ mặt thản nhiên, lơ đễnh nhìn Thái thị cười nói.
Thái thị thấy gương mặt Cố Hoán không biến đổi liền thở phào nhẹ nhõm, nguyện tin tưởng lời con trai, ngồi nói chuyện với Cố Hoán thêm một lát rồi rời đi.
Chờ Thái thị đi khỏi, Cố Hoán lúc này mới khẽ cau mày lại.
Mẫu thân vừa rồi không nói rõ, nhưng trong lòng hắn rõ ràng hiểu ý tứ của mẫu thân.
Hắn để ý Thẩm gia đại tiểu thư Thanh Ninh sao? Cố Hoán tự hỏi.
Chú ý nàng bất quá là lần đầu tiên hắn thay cô đến Thẩm gia. Hắn làm việc từ trước đến nay đều không để ý tới ánh mắt người khác. Hiếm thấy nữ tử nào như nàng, ánh mắt nàng nhìn hắn không ái mộ như các tiểu thư nhà khác, suy nghĩ của nàng với hắn lại không mưu mà hợp.
Gương mặt Cố Hoán hiện lên vẻ mặt thanh lãnh bình tĩnh, lắc đầu khẽ nở nụ cười. Đối với nàng hắn còn có thể có ý gì, hắn chỉ quan tâm nàng như bằng hữu thôi.