Editor: Ngọc Thương
"Tô Khiêm nhỏ hơn ta một tuổi, khi đó phụ thân, mẫu thân, tổ mẫu đều rất thích hắn, lúc đó ta nghĩ, có lẽ vì Tô Khiêm ngoan ngoãn hơn ta nên bọn họ mới thích hắn như vậy? Về sau ta biết được mẫu thân vì sinh ta mà qua đời, ta lại nghĩ, cũng có thể bởi vì chuyện này nên ta mới không được bọn họ yêu thương? Sau đó ta cho rằng, chỉ cần ta cố gắng biểu hiện ưu tú, có lẽ bọn họ cũng sẽ thích ta, sẽ chia sẻ cho ta một chút quan tâm, nhưng dần dần về sau thành thói quen, ta cũng chẳng cần đến tình thương của bọn họ nữa..."
Sắc mặt Tô Phỉ bình tĩnh, đôi mắt trong suốt, khi nói chuyện mang theo ánh cười nhìn Thanh Ninh đang ngồi đối diện. Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi, giọng nói bình thản như mặt hồ không có một gợn sóng.
Tô Phỉ nói chuyện rất thản nhiên.
Hắn đang an ủi nàng sao?
Hắn kể chuyện của mình, ý nói với nàng rằng những chuyện đã xảy ra không cần phải quá mức quan tâm?
Trước mắt Thanh Ninh thoáng hiện lên hình ảnh một bé trai xinh đẹp, bộ dáng dè dặt nghĩ cách làm cho cha mẹ, tổ mẫu vui vẻ, muốn lấy được sự quan tâm của bọn họ nhưng không ngờ bọn họ lại luôn khiến hắn thất vọng.
Thanh Ninh nghe câu chuyện của Tô Phỉ, trong lòng khẽ động.
Lúc mới leo l.ên đỉnh núi thân thể còn ấm áp, qua một chút thời gian, gió lạnh phất qua khiến Thanh Ninh run nhẹ, nàng cúi đầu muốn uống một ngụm trà ấm, bất chợt cánh tay Tô Phỉ duỗi đến. Ngón tay thuôn dài, khớp xương rõ ràng, hắn dùng tay áp nhẹ lên tay nàng, đè chén trà xuống.
" Trà nguội rồi, để ta đổi cho nàng chén khác", Tô Phỉ nhẹ nói.
Thanh Ninh buông tay ra.
Nhìn hắn đem chén trà trong tay đổ đi, sau đó lại bắt đầu pha trà mới cho nàng. Động tác hành vân như nước (thành thục trôi chảy), cảnh đẹp ý vui.
"Ngươi còn nhỏ như vậy đã tiến cung làm thư đồng, có vất vả không?" Thanh Ninh nhẹ giọng hỏi.
Trên mặt Tô Phỉ thoáng qua một nụ cười, động tác trên tay không ngừng lại: "Rất tốt".
Thấy hắn không muốn nói chuyện nhiều, Thanh Ninh cũng không hỏi lại.
Pha trà xong, Tô Phỉ đưa chén trà cho Thanh Ninh. Thanh Ninh tiếp trà, nâng niu trong tay không vội uống, hương trà quanh quẩn chóp mũi, nàng nói: "Lệnh đường trên trời có linh, thấy được ngươi ưu tú thế này hẳn bà sẽ rất vui".
Nụ cười thanh đạm trên mặt Tô Phỉ không thay đổi, cũng không lên tiếng.
Ánh mắt Thanh Ninh mang theo một tia ngưng trọng nhìn hắn, vừa cười vừa nói: "Thân nhân, bằng hữu, người quen, người không quen, trên đời này nhiều người như vậy, có người chúng ta thích, cũng có người chúng ta không thích, có người thích chúng ta, cũng có người không thích chúng ta. Lòng người khó đoán, con người sống trên đời cũng chỉ được vài chục năm, thời gian trôi nhanh như mũi tên, tại sao chúng ta phải phiền não vì người khác?"
Đây chính là suy nghĩ và cách nhìn của nàng sao? Vậy có lẽ lo lắng của mình là dư thừa rồi. Tô Phỉ nghĩ.
Nhìn Thanh Ninh ngồi đối diện, khuôn mặt trắng muốt như ngọc, đôi mắt sáng cong cong như vầng trăng non, trong con ngươi mang theo ánh hào quang mênh mông chiếu sáng khắp người.
Nghe lời nói của nàng, niềm vui đang được che dấu trong đôi mắt Tô Phỉ chậm rãi lan tràn đến khóe mắt, đuôi mày.
Nàng nói rất có đạo lý.
Editor: Ngọc Thương
Khi hắn còn nhỏ đã phải trải qua bao nhiêu kỳ vọng cùng thất vọng, sau đó đến im lặng mới có thể hiểu được. Lúc bé nhìn khung cảnh một nhà nói đùa ấm áp, hắn cảm giác mình chỉ là khách đứng xem. Tuổi nhỏ hắn ôm kỳ vọng có thể được cha mẹ, tổ mẫu tán dương, nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào, ưu tú thế nào, thì hắn vĩnh viễn vẫn chỉ là một kẻ qua đường ngắm nhìn cả nhà bọn họ hòa thuận đầm ấm. Tổ mẫu hiền lành hòa nhã, phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân ôn nhu, bọn họ dường như cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì, tất cả chỉ thuộc về hai huynh muội Tô Khiêm, Tô Dao.
Tô Phỉ gật đầu: "Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Không quan tâm sẽ không có mong đợi, không chờ mong sẽ không thất vọng.
Gương mặt Tô Phỉ mang theo vẻ chững chạc, như đã trải qua nghìn sông ngàn núi, mâu quang bình tĩnh, bền bỉ vững chãi như núi xanh.
Trong lòng Thanh Ninh không khỏi buồn bực.
Kế mẫu không nói đến, nhưng tại sao Tề quốc công và Lão phu nhân quốc công cũng không thương hắn? Rõ ràng Tô Phỉ ưu tú như thế.
Thanh Ninh không khỏi nhớ tới kiếp trước của Tô Phỉ, tuy rằng rất nhiều tiểu thư khuê tú trong kinh thành ngưỡng mộ dung mạo của hắn, nhưng vì hắn thị huyết vô tình, cho nên mặc dù đứng ở vị trí công thần đức cao vọng trọng nhưng hắn lại vô cùng cô độc.
Nàng cúi đầu uống một ngụm trà, nhẹ giọng:" Ngươi..."
Lời nói vừa đến bên miệng liền đem nuốt xuống.
Trong mắt Tô Phỉ thoáng hiện lên một tia nghi hoặc nhưng không mở miệng hỏi, kiên nhẫn đợi nàng nói tiếp.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút, rồi chỉ mỉm cười nói năm chữ: "Hôm nay cám ơn ngươi".
Nàng vốn định nói, Tô Phỉ tương lai ngươi sẽ hạnh phúc.
Đời này hắn đã thoát được cạm bẫy của kẻ khác, cho nên hắn không bị đeo trên lưng vết nhơ cẩu thả với ái thiếp của Tề quốc công. Chính vì vậy hắn không bị trục xuất khỏi gia phả, không bị đuổi ra khỏi nhà, càng không phát sinh chuyện hắn sẽ chém giết cả Tề quốc công phủ.
Kiếp này với kiếp trước trái ngược hòa toàn.
Vì thế hắn sẽ không mang danh máu lạnh vô tình, thích giết chóc.
Hôm nay hắn là Tề quốc công Thế tử, dung nhan tuyệt đại, tài hoa nổi bật, phong quang vô hạn. Là đối tượng hứa hôn của các cô nương khuê tú, cũng là sự lựa chọn tuyệt hảo trong mắt chúng phu nhân.
Tô Phỉ biết rõ, nàng không nói ra những điều vừa rồi muốn nói, vì vậy cười khẽ một tiếng: "Đừng khách khí".
Nói xong hắn không nhịn được trong lòng thầm hỏi, rốt cuộc vừa rồi nàng định nói cái gì?
Nhìn khói bếp dưới chân núi, Tô Phỉ chỉ điểm tâm tinh xảo trên bàn đá: "Ta mang theo mấy thứ điểm tâm này vì nghĩ có lẽ nàng sẽ đói bụng".
Nói xong ánh mắt nhìn vào trong rừng: "Không biết trên núi này có thỏ hoang không, để ta bảo Tùng Mộc đi bắt một con đến nướng ăn..."
Thanh Ninh nhịn không được cười lên: "Bạch Vân am cách đây không xa, chúng ta không nên sát sinh ở đây".
Tô Phỉ không phản bác, cũng cười theo.
"Nếu ngươi nướng thỏ ở đây, chắc chắn lần sau sư thái chủ trì sẽ không gặp ngươi nữa", Thanh Ninh cười nói.
"Ta chỉ đùa thôi" Tô Phỉ cười: "Bất quá lần sau có cơ hội chúng ta sẽ lén đến, không để cho sư thái biết là được".
Tô Phỉ dừng một chút nói với Thanh Ninh: "Chủ trì sư thái trước kia là người bên cạnh mẫu thân ta"
Thì ra là vậy, giờ Thanh Ninh đã hiểu tại sao Bụi sư thái đối với hắn đặc biệt hiền lành, lại mang theo kính cẩn lắng nghe cùng tôn kính đến vậy.
...
Editor: Ngọc Thương
"Đi thôi, chúng ta nên xuống núi rồi, nếu không sẽ khiến cho Thẩm phu nhân lo lắng".
"Được" Thanh Ninh gật đầu.
Tô Phỉ phân phó Tùng Mộc đến thu thập đồ, sau đó mọi người cùng nhau xuống núi.
"Mặc dù quanh đây nhiều thôn trang, để phòng ngừa vạn nhất, trong trang của ta cũng có nhiều người, đều là những người có năng lực, nếu có chuyện gì nàng có thể đi tìm bọn họ hỗ trợ". Lúc đi qua sườn núi Bạch Vân am, gần đến chân núi Tô Phỉ dừng lại, xoay người nói với Thanh Ninh: "Thôn trang này không phải là sản nghiệp của Tề quốc công phủ, nó là của ta, nàng yên tâm, mọi người trong trang đều tin dùng được. Ta đang ở tại đó". Tô Phỉ đưa tay chỉ. Thanh Ninh dừng bước, nhìn theo ngón tay của hắn rồi gật đầu: "Đã biết".
Đi tới ngã ba, Tô Phỉ nói: "Ta tiễn nàng một đoạn đường, đưa nàng về nhà."
"Không cần." Thanh Ninh lắc đầu: "Có Ngọc Trâm ở đây rồi".
Tô Phỉ trầm ngâm một lát, cũng không kiên trì muốn đưa nữa: "Vậy được, ta không tiễn."
Thanh Ninh khẽ vuốt cằm, xoay người dẫn theo Ngọc Trâm đi về phía thôn trang nhà nàng.
Tô Phỉ đứng tại nguyên chỗ không hề động.
"Phỉ biểu ca!" Âm thanh uyển chuyển mang theo mềm mại vô hạn.
Tô Phỉ nhíu mày, xoay người nghiêng đầu.
Tô Ngọc Tuyết một thân cẩm phục màu tím dẫn theo hai nha đầu đi đến.
"Sao ngươi lại ở đây?" Tô Phỉ thu liễm nét cười trên mặt cùng vui vẻ trong mắt, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, thuận miệng hỏi.
"Nàng ta là ai?" Tôn Ngọc Tuyết không trả lời hắn mà nhìn sang hướng Thanh Ninh đang rời đi, hỏi ngược lại: "Hình như cô nương đó là Thẩm gia đại tiểu thư?"
Tô Phỉ hỏi lần nữa: "Tại sao ngươi ở chỗ này?"
Giọng nói đột nhiên so với vừa rồi càng thêm lạnh lùng, mang theo mấy phần lẫm liệt.
"Muội?" Tôn Ngọc Tuyết ngược lại đã quen với vẻ lạnh lùng của Tô Phỉ, nụ cười trên mặt xán lạn như hoa, duỗi ngón tay thon dài như ngọc chỉ chỉ nha đầu Bích Vân, Bích Nguyệt đang xách rổ phía sau: "Muội đương nhiên là tới dâng hương, nghe tin biểu ca đang ở đây, thật là đúng dịp".
Tôn Ngọc Tuyết quay đầu nhìn dáng Thanh Ninh đang dần biết mất phía đầu đường hỏi: "Phỉ biểu ca, ca cùng Thẩm đại tiểu thư vừa cùng nhau xuống núi sao? Hai người quen nhau à?"
Tô Phỉ nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi mau lên dâng hương đi", nói xong liền ưu nhã nhấc chân bỏ đi.
"Phỉ biểu ca!" Tôn Ngọc Tuyết nhìn bóng lưng Tô Phỉ, vểnh cái miệng anh đào nhỏ nhắn, dậm chân giận dỗi kêu lên.
Nhưng Tô Phỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Khóe mắt Tôn Ngọc Tuyết bắt đầu phiếm hồng, xoắn chặt khăn trong tay.
"Tiểu thư, hay là chúng ta về trước, ngày mai lại đến dâng hương", thấy Tôn Ngọc Tuyết không hề động, Bích Vân nói.
Trở về thôn trang thượng, có thể đến thôn trang của Tô Phỉ trực tiếp chặn người.
Bích Vân còn chưa nói xong Tôn Ngọc Tuyết đã hiểu ý tứ nàng, thắt khăn, bước chân không hề động, mấp máy môi: "Cũng không phải chưa từng đến, thôn trang của biểu ca đâu có dễ dàng cho chúng ta vào cửa".
"Tiểu thư, biểu thiếu gia hôm nay muốn nghỉ ngơi, chi bằng chúng ta về thành để hôm nào gặp sau", Bích Ngọc nói.
Tôn Ngọc Tuyết căm tức lườm
nàng ta một cái, môi bặm lại thành một đường thẳng.
Nghe tin Phỉ biểu ca hôm qua ra khỏi thành đến thôn trang thượng, sáng sớm nàng đã không ngại cực khổ vội vàng đuổi theo hắn, vừa tới Tôn gia thôn trang lại nghe người làm nói hắn lên Bạch Vân am còn chưa trở về, vì vậy nàng liền vội vã dẫn theo hai nhà đầu đuổi tới Bạch Vân am.
Bích Vân không khỏi trừng mắt nhìn Bích Nguyệt, quay đầu nhẹ nói với Tôn Ngọc Tuyết: "Tiểu thư, ngài một đường chạy xe đến đây mệt mỏi, hay là chúng ta về nghỉ ngơi trước?"
Tôn Ngọc Tuyết khẽ gật đầu: "Cũng tốt, chúng ta đi về trước, ngày khác lại đến dâng hương."
Vốn dĩ nàng tới đây cũng chẳng phải để dâng hương, nếu Phỉ biểu ca đã không còn ở trong Bạch Vân am, nàng đến đó làm cái gì nữa?
Tôn Ngọc Tuyết bước hai bước liền dừng lại, nhìn về hướng chủ tớ Thanh Ninh rời đi, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi Thẩm đại tiểu thư cùng Phỉ biểu ca cùng nhau từ Bạch Vân am xuống".
"Tiểu thư ngài lo lắng quá rồi, chẳng qua là ngẫu nhiên thôi", Bích Vân cười phân tích: "Thẩm đại tiểu thư cùng Thẩm phu nhân cũng đang ở thôn trang thượng quanh đây, chắc là Thẩm đại tiểu thư lên Bạch Vân am dâng hương vừa vặn đụng phải biểu thiếu gia".
Bích Vân nói không phải không có lý nhưng trong lòng Tôn Ngọc Tuyết tự dưng có chút cảm giác không thoải mái, theo trực giác của nữ nhân, nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Càng nghĩ lông mày càng cau lại.
"Tiểu thư, dù sao cũng cách không xa, hay là ngày khác chúng ta đến bái phỏng Thẩm đại tiểu thư một chuyến, thăm dò chút hàm ý của nàng ta?" Bích Vân đề nghị: "Thẩm đại tiểu thư đang bị thương, tiểu thư có thể lấy lí do đi thăm bệnh".
Tôn Ngọc Tuyết lắc đầu: "Ta với nàng ngày thường không lui tới, thăm cái gì?"
Thật là... Thẩm Thanh Ninh với Phỉ biểu ca có chuyện gì sao? Nhìn bộ dáng hai người bọn họ vừa rồi xem ra rất thân quen. Nhất là ánh mắt của Phỉ biểu ca, trong đó có tia ôn nhu mà nàng chưa từng thấy.
Hưng Ninh hầu phủ cùng Tề quốc công phủ gần đây mới có một lần lui tới, cho nên hai người họ hẳn không có gì quan hệ gì đặc biệt mới phải.
Chẳng lẽ nàng đa tâm nhất thời nhìn lầm rồi?
Tôn Ngọc Tuyết nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, ủ rũ dẫn hai nha đầu trở về.
++++++++++++++++++
Editor: Ngọc Thương
"Đại tiểu thư, ngài trở lại rồi, phu nhân đang rất lo lắng", Thanh Ninh vừa vào cửa chính đã thấy Trà Mai ra đón.
"Mẫu thân ở trong phòng sao?" Thanh Ninh vừa đi vừa nói.
"Ở nhà chính ạ".
Thanh Ninh gật đầu đi về phía nhà chính.
"Mẫu thân", bước vào cửa Thanh Ninh kêu một tiếng.
"Ngươi nha đầu kia, vết thương trên thái dương vừa mới đỡ, còn không biết đường về sớm một chút, có phải trưa nay đã ăn cơm chay trong am rồi không? Có muốn ăn thêm điểm tâm nữa không?", Lý Vân Nương đứng dậy kéo Thanh Ninh ngồi xuống hỏi.
"Con còn chưa ăn trưa đây, mẫu thân, con đói", Thanh Ninh bày ra vẻ mặt đau khổ, đáng thương trả lời.
"Con chưa ăn cơm trưa?" Lý Vân Nương kinh ngạc một phen, lập tức gấp rút phân phó: "Thu Tú, Thu Hoàn, các ngươi nhanh mang thức ăn tới đây". Sau đó quay sang Thanh Ninh: "Sao muộn như vậy còn chưa ăn uống gì? Con nên ở lại am dùng chút cơm chay rồi hẵng về, để bụng đói không tốt cho thân thể".
Thanh Ninh le lưỡi hướng Lý Vân Nương nịnh nọt cười.
Đi lê,n đỉnh núi rồi lại vòng về, bây giờ nàng mới phát giác hai chân đang cực kỳ mỏi nhừ.
Thu Tú Thu Hoàn bưng thức ăn đến lưu loát dọn ra. Thanh Ninh dùng cơm xong, bưng trà lên nói với Lý Vân Nương: "Mẫu thân, kỳ thật vừa rồi là con l,ên đỉnh núi ngắm cảnh với Tô thế tử".
Hiển nhiên Trà Mai sẽ không nói chuyện này cho mẫu thân biết.
Lý Vân Nương có chút kinh ngạc: "Tô Phỉ?"
Thanh Ninh gật đầu, đem chuyện xảy ra trong phủ Tề quốc công cùng chuyện Tô Phỉ cứu nàng trong đêm thất tịch đơn giản kể lại cho Lý Vân Nương: "Hắn đối với con có ân, con nghĩ hôm nay hắn tìm con là có chuyện muốn nói, cho nên con mới đi theo hắn lên núi".
Lý Vân Nương kinh ngạc không thôi: "Chuyện đêm thất tịch hôm đó mạo hiểm như vậy, sao con không nói với ta?"
"Con không thể không nói sao!" Thanh Ninh ha ha cười.
Biết rõ nữ nhi không nói là sợ mình lo lắng, chân tình này của nữ nhi đúng là tri kỷ! Lý Vân Nương trong lòng rất cảm kích Tô Phỉ, liền hỏi: "Vậy hắn tìm con có chuyện gì?"
"Cũng không phải là đại sự gì, là do hắn nghe được tin đồn trong kinh thành, vừa khéo gặp con nên hỏi thăm chút thôi", Thanh Ninh đáp.
Tô Phỉ đã cứu mạng của nữ nhi, chuyện Vương phủ lần trước cũng nhờ hắn xuất thủ giúp đỡ, Lý Vân Nương không khỏi nói ra: "Hắn có ân với ta, còn cứu mạng con, lần sau ta phải hảo hảo cảm ơn hắn. Nhưng mà có chuyện gì bảo hắn cứ trực tiếp đến thôn trang thì tốt hơn, các con suy cho cùng vẫn là cô nam quả nữ, nếu bị người khác nhìn thấy không hay".
"Vâng." Thanh Ninh gật đầu.
"Con nhất định là mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi".
+++++++++++++++++++++++
Đến hôm sau, hai chân Thanh Ninh đau nhức không thôi, qua hai ngày mới đỡ hơn một chút.
"Nương, nếu có thể tìm tiêu sư dạy cho con mấy chiêu thì tốt", Thanh Ninh nghĩ tới việc mới đi lên núi một lần mà chân đã đau nhức thế này, lại nhớ kiếp trước lúc sắp chết mình bị người ta vây lấy, không thể chạy trốn, liền đề nghị Lý Vân Nương.
"Nữ tiêu sư? Con muốn học võ?" Lý Vân Nương thiếu chút nữa đâm kim may vào ngón tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh.
"Cũng không phải là học võ." Thanh Ninh gật đầu: "Chỉ là học mấy chiêu phòng thân, vào thời điểm mấu chốt có thể cứu mệnh, ngày thường cũng có thể cường thân kiện thể."
Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, ý tưởng của nữ nhi tuy có hơi lập dị, khác người, nhưng lại có lý, hiện tại không ở hậu trạch Hầu phủ, ra bên ngoài nữ nhi cũng có thể có công phu phòng thân, vô cùng tốt, hơn nữa nếu sống trong hậu trạch, có thân thủ nhanh nhẹn cũng phi thường hữu dụng hơn. Vốn nàng muốn tìm cho nữ nhi một nha đầu biết võ nhưng đáng tiếc qua vài tháng đều không tìm được. Còn nữ tiêu sư hẳn là tương đối dễ tìm.
Vì vậy Lý Vân Nương gật đầu: "Hiện tại đã sắp cuối năm, khả năng là khó mời được, có lẽ phải đợi qua mùa xuân mới có, để ta phái người về thành một chuyến, bảo bọn họ tìm người thích hợp." Lý Vân Nương phân phó Thu Bội: "Ngươi cho người về kinh thành bảo Lý chưởng quỹ làm tốt chuyện này".
Thu Bội gật đầu đi ra cửa an bài.
"Phu nhân, nhị phu nhân đến ", Thu Bội vừa đi, con gái của Đổng gia Đổng nhị nương vào cửa bẩm báo.
Bùi thị?
Tới đây để khuyên người? Thanh Ninh nhíu mi.
Bên kia Lý Vân Nương đã phân phó Đổng nhị nương: "Dẫn nhị phu nhân tới nhà chính, ta đến đó sau."
"Nương, Nhị thẩm nhất định là đến làm thuyết khách", Thanh Ninh nói.
Lý Vân Nương gật đầu: "Chuyện của Hầu phủ hiện tại đang huyên náo, người ngoài nói bóng nói gió, tổ mẫu con là người trọng sĩ diện, phụ thân con lại là kẻ không có kiên nhẫn, nói hai câu liền nổi nóng, cho nên tổ mẫu con nhất định là không yên tâm để phụ thân con tới nữa, trong phủ chỉ còn Nhị thẩm là người thích hợp làm thuyết khách".
Thanh Ninh hiểu rõ gật đầu.
Nhị thẩm chắc chắn là không muốn mẫu thân và phụ thân cùng cách. Phụ thân đang tuổi cương thịnh, nếu cùng cách nhất định sẽ tái giá, Nhị thẩm đối với mẫu thân không có tình nghĩa sâu đậm, nhưng mà Hầu phủ hiện tại không có người nối dõi, vốn Nhị thúc muốn đưa con trai đến làm con thừa tự dưới gối mẫu thân, nếu phụ thân lấy vợ mới, chuyện này sẽ bị dừng lại. Bùi thị đương nhiên không hi vọng phát sinh chuyện cùng cách này.
Mẹ con hai người bỏ đồ may vá trong tay xuống, cùng nhau đứng dậy đi đến nhà chính.
"Đại tẩu, Ninh nhi!", Bùi thị đang ngồi uống trà, thấy hai người bước vào lập tức bỏ chén trà xuống, nhẹ nhàng đứng lên cười nói.