Chương 15: Tạ Hoàng hậu phát kẹo cho Vương Quý phi.
Hỏi ra một người tựa hồ không hề tồn tại, kết quả liền rõ ràng: Quả thật có người cố ý thả tin tức kia đến đây. Tại sao lại truyền tin tức như vậy trong hậu cung? Cái này ít nhất nói rõ rằng, người truyền tin tức cùng người trong cung có quan hệ.
Viên Uyển nghi bất quá chỉ là muốn lấy lòng Vương Lệnh Nghi, rõ ràng nàng đang bị lợi dụng. Không phải nàng, cũng sẽ có người khác nói cho Vương Lệnh Nghi biết.
Đây cũng chính là gián tiếp khẳng định chuyện của Vương Lệnh Nghi cùng Tạ Bảo Lâm, rất có thể bị người khác phát hiện rồi. Mà mặc kệ là có người cố ý hay không cố ý, sự việc liên quan đến lão đạo này nhất định phải điều tra cho rõ.
Những thứ này Tạ Bảo Lâm đều không nói cho Vương Lệnh Nghi biết.
Tạ Bảo Lâm lúc suy nghĩ chuyện gì luôn thích đi đến chỗ không có người. Nàng trước kia rất thích đi đến thư phòng của mình, hôm nay bởi vì cung Hoa Dương không có thư phòng, cũng chỉ có thể một mình đến bờ hồ bên cạnh ngự hoa viên đi dạo một chút.
Hợp Khương xa xa đi theo phía sau.
Đúng là vào ban đêm ngôi sao sáng lấp lánh đầy trời không biết bao nhiêu mà đếm, trăng sáng soi rọi xuống mặt hồ thập phần xinh đẹp. Phía dưới bầu trời mênh mông, ngọn đèn dầu lặng lẽ cháy, mọi âm thanh đều trở nên thật cô tịch. Bên hồ gió lạnh phơ phất, trong bụi cỏ con dế mèn kêu vang. Tạ Bảo Lâm đi qua một đoạn đường, váy áo duỗi ra trên cỏ bị bọt nước làm ướt. Nàng cúi đầu nhấc làn váy lên, lại đi tới ngôi đình chính giữa hồ nước.
Cột đèn bên hồ toả ra ánh hào quang chiếu lên hồ nước, ánh sáng nhẹ nhàng sóng sánh. Ban đêm càng yên tĩnh, âm thanh nước chảy bên tai càng rõ ràng không dứt.
Tạ Bảo Lâm ngồi vào ghế đá nằm trong đình nghỉ mát.
Ghế đá thấm lạnh, Tạ Bảo Lâm ngẫm lại, vẫn là nên đứng lên, mặt hướng đến chỗ khác xa mặt hồ hơn, mày khẽ nhíu lại tựa như đang cân nhắc.
Sau lưng lại truyền đến một hồi tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Tạ Bảo Lâm không quay đầu lại nói: "Hợp Khương, không phải bổn cung đã nói muốn một mình sao?"
Tiếng bước chân vẫn chưa ngừng lại.
Tạ Bảo Lâm trong lòng biết có gì đó không đúng, vội vàng quay người lại. Người đang bước tới liền từ trong bóng đêm dần dần hiện ra, đường nét trên gương mặt trời sinh đại khí. Người vừa tới kia chậm rãi đứng lại, hướng nàng gật đầu mỉm cười.
"Minh Đức Công chúa." Tạ Bảo Lâm nói, giống như vô ý mà nhìn về phía bên kia hồ.
Minh Đức hiểu ý cười nói: "Tỳ nữ của Vương Quý phi vừa rồi ngăn cản ta không cho ta tiến đến đây, thoạt nhìn nàng rất lo lắng."
"Công chúa tới đây là cần làm chuyện gì?" Tạ Bảo Lâm cũng không muốn cùng Minh Đức vòng vo.
Minh Đức nói: "Nếu như ta nói ta muốn đến đây giải sầu, trông thấy Quý phi một mình ở nơi này liền muốn đến chào hỏi, Quý phi có tin không?"
Tạ Bảo Lâm trực giác không tin, bất quá Minh Đức xưa nay đã quen làm theo ý mình, việc nàng đến đây cũng không có gì là đi quá giới hạn.
"Lúc này, ta cho rằng Công chúa sẽ bầu bạn bên cạnh Thái hậu." Tạ Bảo Lâm bộ dạng tự nhiên ngồi xuống, cảm nhận được cảm giác lành lạnh trên ghế đá cũng thản nhiên không đứng dậy.
Minh Đức cũng thảnh thơi ngồi xuống, cùng Tạ Bảo Lâm mặt đối mặt, nói: "Mẫu hậu mấy ngày gần đây chẳng biết tại sao thân thể luôn cảm thấy mệt mỏi, đã sớm đi nghỉ ngơi rồi." Lời nói xoay chuyển, Minh Đức rỗi rãnh tìm đề tài nói chuyện: "Nghe nói Vương Quý phi gần đây đang cùng Hoàng hậu nương nương học thơ, học được như thế nào a?"
Tạ Bảo Lâm hồi tưởng đến bộ dạng vò đầu bứt tai của Vương Lệnh Nghi, chỉ viết có mỗi một bài thơ mà bờ vai của nàng lại rũ xuống như vậy. Xế chiều hôm nay Vương Lệnh Nghi gào khóc thảm thiết ồn ào một hồi mới chịu thôi.
"Đừng nói nữa." Tạ Bảo Lâm trên mặt bất đắc dĩ thật sự, "Minh Đức Công chúa biết rõ trình độ của ta như thế nào còn hỏi như vậy. Nghe Hoàng hậu nương nương nói, Công chúa cũng muốn theo học nàng?"
Minh Đức nghe vậy, thẳng thắn lắc đầu: "Đó là mẫu hậu thuận miệng nói thôi a, ta cũng không có hứng thú, cũng là ba ngày đánh cá hai ngày nằm ườn mà thôi. Bây giờ ta lại đột nhiên nghĩ đến lúc đi săn bắn vào đêm Trung thu, chỉ mong sao có thể bắn trúng nhiều con mồi một chút. Ta thật ra nhớ rất rõ, Hoàng hậu nương nương có công phu cưỡi ngựa rất tốt, đến lúc đó thật muốn cùng nàng luận bàn, phân cao thấp một chút."
Tạ Bảo Lâm ánh mắt bỗng nhiên chấn động.
Nàng xác thực biết cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa cũng xem như không tệ. Mà Vương Lệnh Nghi thì sao? Nàng đụng cũng không dám đụng chứ đừng nói gì đến bước lên lưng ngựa mà cưỡi nó. Lúc trước đã thử nói với nàng chuyện cưỡi ngựa, Vương Lệnh Nghi mặt đen như than, tâm như tro tàn, như đã từng bị ngựa giẫm qua đầu vậy.
"Dù sao nàng cũng là Nhất quốc chi mẫu, như vậy không ổn." Tạ Bảo Lâm mắt phượng híp lại, mỉm cười nói.
Minh Đức cười nói: "Có gì không ổn? Tổ tiên Đại Sở chẳng phải luôn ở trên lưng ngựa sao, chẳng lẽ đến lúc này thời thế thay đổi liền muốn quên rồi?"
Lời này nghe qua cũng thật sắc bén.
Kì thật theo Tạ Bảo Lâm, Minh Đức so với trước kia cũng không có khác biệt gì lớn lắm, vừa ác lại vừa thiện, cuối cùng cũng không phải chim sẻ để cho người khác ức hiếp.
Minh Đức giờ phút này ánh mắt rạng rỡ, chẳng qua chỉ là mỉm cười rất nhẹ nhàng, không hiểu sao lại làm cho Tạ Bảo Lâm cảm thấy Minh Đức phảng phất có chút gấp gáp. Minh Đức, một ngưòi điềm đạm như vậy, sẽ vội cái gì chứ?
"Công chúa điện hạ không nên như vậy." Tạ Bảo Lâm cũng không nói gì nhiều. Nàng biết rằng vô luận mình có nói như thế nào Minh Đức cũng nhất định sẽ không thừa nhận.
"Quý phi nương nương, ngươi một lần lại một lần ngăn cản Hoàng hậu nương nương tỉ thí với ta, nguyên nhân là vì sao?" Minh Đức vẫn mỉm cười như cũ, "Ta nghe nói, quan hệ của Quý phi nương nương cùng Hoàng hậu thật ra cũng không mấy tốt đẹp."
"Ta cũng chưa từng nghe nói Công chúa thích để ý chuyện của người khác như vậy." Tạ Bảo Lâm thanh âm bình tĩnh như nước, không nóng không lạnh nói.
Minh Đức khiêu mi: "Như thế, liền là lỗi của ta rồi."
Tạ Bảo Lâm từ chối cho ý kiến, ý tứ tất nhiên là âm thầm đồng ý Minh Đức sai.
Đã nói đến nước này, Tạ Bảo Lâm cùng Minh Đức cho dù tiếp tục tán gẫu cũng không còn chuyện gì khác để nói với nhau, bởi vì cũng không thể tiếp tục suy nghĩ về chuyện của lão đạo kia nàng liền muốn chào từ giã.
Minh Đức cũng không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy.
Hai người cùng nhau bước ra ngự hoa viên, Tạ Bảo Lâm mới nói: "Công chúa, ta rời khỏi trước."
Minh Đức mỉm cười gật đầu.
Hai người tự mình lập tức đi về hai hướng ngược nhau, đường ai nấy đi cũng không quay đầu nhìn lại.
Tạ Bảo Lâm hỏi Hợp Khương: "Minh Đức Công chúa nói với ngươi như thế nào ngươi lại để cho nàng đến đây?"
Hợp Khương có chút đuối lý, tựa hồ sợ Tạ Bảo Lâm sẽ tức giận, cẩn thận từng li từng tí nói: "Nàng là Công chúa a."
Tạ Bảo Lâm cảm thấy rất buồn cười, nàng cố gắng kiềm chế để cho sắc mặt lạnh xuống nói: "Bây giờ cho dù Thiên Vương lão tử có đến, ngươi cũng phải ngăn cản cho bổn cung."
Chỉ có điều, Thiên Vương lão tử cũng không tới, mà người đến đây lại là Dong Tây.
Hợp Khương trên mặt lập tức cười thành một đóa hoa, tiến lên phía trước nói:"Dong Tây tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
Dong Tây không nghĩ sẽ trả lời nàng, kì thật các nàng không gặp nhau cũng chỉ mới ba bốn ngày mà thôi a.
"Hoàng hậu nương nương thân thể đã tốt rồi?" Hợp Khương hỏi.
Nói xong, vành mắt Dong Tây liền đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Nương nương cảm thấy trong người không được thoải mái, nói Quý phi