Chương 16: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu trao đổi.
Vương Lệnh Nghi mặt thoáng cái hồng thấu, liên tục khoát tay nói: "Ta không phải cố ý! Thật không phải cố ý a!"
Thật ra rất giống loại người giấu đầu hở đuôi.
Tạ Bảo Lâm trên mặt thần sắc không thay đổi, hời hợt đáp lại một tiếng "Ân", sau đó lại lấy một quả mơ từ trong túi gấm đặt trong lòng bàn tay. Quả mơ lúc lấy ra vì đặt có chút vội nên vị trí hơi lệch một chút, Tạ Bảo Lâm liền điều chỉnh một chút, so với lúc nãy giống y như đúc.
Vương Lệnh Nghi lần này cũng không dám làm gì quá phận, thành thành thật thật đưa tay cầm lấy.
Tạ Bảo Lâm nói nhỏ một câu gì đó, Vương Lệnh Nghi không nghe rõ cũng không để ý.
Nhưng nếu như Vương Lệnh Nghi cẩn thận lắng nghe, nàng sẽ nghe được một câu ngắn gọn nhưng vô cùng hữu lực:
"Lớn mật một chút ngươi sẽ chết sao."
***
Tết Trung thu càng ngày càng tới gần, trong cung mọi người cũng bắt đầu trở nên bận rộn, bất quá vẫn chưa rơi vào tình trạng bận đến nổi chân không thể chạm đất. Thượng Nghi cục, Thượng Thực cục cùng sáu cục khác liên tiếp phái người đến hỏi ý Vương Lệnh Nghi. Vương Lệnh Nghi đối với những việc này vốn cũng không tinh thông, hôm nay càng không có phương pháp giải quyết, quả thật đầu nàng như muốn nổ tung rồi, chỉ có thể tranh thủ vụиɠ ŧяộʍ cầu cứu Tạ Bảo Lâm.
Tạ Bảo Lâm đã rất lâu không được rảnh rỗi như vậy, hôm nay Vương Lệnh Nghi bày ra bộ dạng tiểu hài tử đến đây học hỏi nàng, nàng cũng không vội vã trả lời, chỉ thong dong ngồi ngay ngắn ở trước bàn vuông, mở ra một quyển sách cốt yếu chỉ để luyện tập đôi mắt.
"Ta từ lúc nãy cho đến bây giờ nói nhiều như vậy, ngươi lại chỉ "ừ" một tiếng, ngươi còn có lương tâm không?" Vương Lệnh Nghi sau khi thao thao bất tuyệt về vấn đề của mình, kiên nhẫn rất nhanh đã bị tiêu hao hết, nàng ủy khuất nói.
Tạ Bảo Lâm giương mắt nhìn nàng sốt ruột đến mức gần như phát hỏa, nhẹ nhàng cười nói: "Ừ."
"..."
Vương Lệnh Nghi lúng túng không phản bác được, thầm nghĩ: Tạ Bảo Lâm ngươi thật sự là một người rất không thích hợp để cùng vui đùa ngươi có biết không? Lại là bộ dạng Hoàng hậu nương nương đoan trang cao quý trước kia a! Ngươi có biết ngươi ở trong cái bộ dạng này ta thật sự rất muốn véo ngươi hay không!
Nhìn thấy Tạ Bảo Lâm vốn không có ý tứ trả lời tiếp, Vương Lệnh Nghi liền vung ống tay áo lên vỗ ba phát vào quyển sách trước mặt Tạ Bảo Lâm, lực độ không lớn, bất quá lại có thể làm cho Tạ Bảo Lâm chuyên tâm nghe nàng nói chuyện: "Ngoài chuyện gia yến ra còn có chuyện săn bắn lớn như vậy, nếu như có gì sai sót gì, làm xảy ra chuyện không may, ngươi cảm thấy ta có mấy cái đầu có thể bồi thường a?"
"Đó là đầu của ta." Tạ Bảo Lâm nói.
Vương Lệnh Nghi ấm ức không thôi, nói: "Ngươi quả thật không giúp ta?"
Tạ Bảo Lâm giờ phút này hơi hơi híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Giúp ngươi, ta được lợi ích gì?"
Vương Lệnh Nghi lỗ tai khẽ động đậy, nàng không tin được mà tròn mắt nhìn Tạ Bảo Lâm, kinh ngạc nói: "Tạ Bảo Lâm, bổn cung đánh giá ngươi sai rồi. Trước kia chỉ xem ngươi là tiên nữ không ăn phải khói lửa nhân gian, chỉ am hiểu sách vở, tinh thông thơ từ ca phú, không hiểu củi gạo dầu muối. Chưa từng nghĩ hôm nay tiên nữ lại rơi xuống phàm trần, không biết đã đi chỗ nào lại dính một thân mùi vị của tiền như vậy."
"Ngươi ngụy biện cũng thật giỏi nha." Tạ Bảo Lâm khinh bỉ nhìn nàng, "Giúp ngươi chính là tiên nữ, không giúp ngươi ngay cả tiên nữ cũng liền rơi xuống trần gian rồi. Cũng đúng, hôm nay ta đã là Vương Quý phi, không phải từ thiên đình rơi xuống trần gian thì là gì?"
Vương Lệnh Nghi lại bị Tạ Bảo Lâm làm tổn thương, nhưng lần này nàng mày dạn mặt dày cũng không thèm để ý đến, không ngớt lời nhận sai nói: "Tiên nữ đại nhân, ngươi nói gì cũng đều đúng, cầu tiên nữ bày cho ta cách giải quyết a."
Tạ Bảo Lâm đưa tay cầm lấy tay Vương Lệnh Nghi kéo về phía trước, ánh mắt lại tiếp tục nhìn xuống, miệng nói: "Thứ nhất, nếu ngươi không muốn quản vậy thì liền theo cựu lệ(*) mà làm, chuyện này ta nhất thời cũng không thể nói hết cho ngươi hiểu được. Thứ hai, tìm người cùng nhau giải quyết."
(*) Luật lệ cũ.
"Ngươi không cần lo lắng, ta đem quyền lực của ngươi đều phân ra là được a." Vương Lệnh Nghi cười giỡn nói.
Ai ngờ động tác lật giấy trên tay Tạ Bảo Lâm bất ngờ dừng lại, giương mắt, đôi mắt chói sáng nói: "Vậy liền phân đi a."
Tạ Bảo Lâm nói như vậy, Vương Lệnh Nghi cũng không dám thật sự làm như vậy. Nàng chỉ có thể đặt hoàn toàn tâm tư của mình vào đó, tất cả mọi chuyện đều cẩn thận, mỗi ngày đều phải cẩn thận, toàn bộ thân thể đều như dính trên mặt ghế trong chính điện Phượng Nghi cung, một lát cũng không dám rời khỏi.
"Nương nương, cựu lệ cũng tốt. Chẳng qua là..." Thượng Thực cục vẻ mặt lộ ra vẻ khó khăn.
Vương Lệnh Nghi nói: "A? Chẳng qua là chuyện gì?"
"Chẳng qua là Hoàng thượng năm trước đã có ý định giảm bớt chi tiêu..."
Năm trước còn có chuyện này sao? Lúc ấy nàng hình như chỉ vừa mới tiến cung có hai tháng, vẫn chưa quen với cuộc sống ở nơi này, không chú ý đến những chuyện này cũng là khó tránh khỏi. Mà bỏ qua một bên không đề cập tới vấn đề này, vấn đề là Tạ Bảo Lâm cũng không biết đến chuyện này sao?
Dong Tây tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng Vương Lệnh Nghi, cúi đầu đè ép thanh âm nói: "Hoàng thượng cũng chưa từng nói với người, ngài chỉ cùng Thái hậu bàn bạc một chút, về sau mới truyền chút tin tức ra bên ngoài a."
Hoàng đế này cũng thật quá đáng, có chuyện gì cũng nên nói ra sớm một chút. Việc giảm bớt chi tiêu này sao không để sau khi yến hội kết thúc mới nghĩ đến?
Bất quá chuyện này, Tạ Bảo Lâm cũng biết đã được truyền ra bên ngoài sao? Khó trách Tạ Bảo Lâm lại muốn nàng mang quyền lực phân ra. Vương Lệnh Nghi trong lòng bỗng nhiên nhen nhóm lên một đám lửa nhỏ.
Tuy có tâm cho Tạ Bảo Lâm chính danh, nhưng lý trí cuối cùng chiếm thế thượng phong, không có đạo lý nào nói vì cho Tạ Bảo Lâm thanh danh mà nàng phải mạo hiểm a. Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút kiến nghị của Tạ Bảo Lâm, cân nhắc nói: "Nếu đã như vậy, danh sách những món ăn kia cũng không vội, tóm lại đây cũng là gia yến, vẫn nên bàn bạc lại một chút rồi mới quyết định."
Không đơn thuần là Thượng Thực cục, tất cả cục còn lại, một khi đã dính đến chi tiêu, toàn bộ đều muốn tạm thời suy nghĩ lại.
***
Vì thế, Vương Lệnh Nghi thoáng chốc liền phái người mời tứ phi đến.
Ba vị phi tử kia đều ngồi hết sức ngay ngắn, phong thái cũng rất tốt, chỉ có Tạ Bảo Lâm miễn cưỡng ngồi ở phía dưới, đôi mắt cũng hầu như sắp khép lại.
"Vương muội muội, tẩm điện của bổn cung có cái tháp mỹ nhân(*), không bằng Vương muội muội đi nghỉ ngơi một chút?" Vương Lệnh Nghi cảm thấy mình học hỏi giọng nói của Tạ Bảo Lâm cũng ngày càng giống rồi.
(*) cái ghế dài thường dùng để ngồi nghỉ ngơi, trong phim cung đấu rất hay nhìn thấy.
Sau khi tráo đổi linh hồn với nhau, Vương Lệnh Nghi không khỏi cảm thán, bộ dạng hiện tại này của Vương Quý phi vĩnh viễn sẽ không bao giờ liên quan đến mình nha... Thật sự quá thiếu nghiêm chỉnh, khó trách Tạ Bảo Lâm trước kia cho dù không có việc gì cũng phải soi mói nàng cho bằng được, giờ nghĩ lại cũng không phải là không có đạo lý a. Đừng nói Tạ Bảo Lâm, Vương Lệnh Nghi hiện tại cũng nhịn không được muốn châm chọc đôi ba câu.
Tạ Bảo Lâm khóe miệng nhẹ cong lên rất khó nhận ra, mắt thấy Vương Lệnh Nghi đã đã học được tinh túy, vì vậy cười nói: "Muội muội tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi, đa tạ tỷ tỷ lo lắng."
Cuối cùng mấy chữ cuối thanh âm còn cố ý kéo dài một chút, vừa ngọt ngào vừa khiến người ta chán ghét.
Vương Lệnh Nghi lặng yên trong lòng mắng mình trước kia vài câu, liền công bằng