Chương 17: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu cưỡi ngựa.
Vương Lệnh Nghi nguyên bản vốn đang cười nói vui vẻ tự nhiên sắc mặt trong thoáng chốc liền cứng lại rồi, nàng bày ra biểu lộ không thể tưởng tượng nổi nói: "Lý Cảnh Văn nói muốn so tài cưỡi ngựa với ta?!"
"Ân."
Vương Lệnh Nghi một hồi lâu không lên tiếng, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Bảo Lâm nhìn nàng một cái, nói: "Cưỡi ngựa rất khó khăn, cũng rất nguy hiểm a, trong thời gian ngắn ngươi cũng không có khả năng có khởi sắc gì. Ta đã giúp ngươi suy nghĩ một biện pháp a."
"Kì thật... Ta ít nhiều cũng có học qua chút ít, không phải là không thể cưỡi." Vương Lệnh Nghi có chút khó xử, "Chỉ là..."
Tạ Bảo Lâm thật ra là lần đầu tiên nghe nói Vương Lệnh Nghi biết cưỡi ngựa, lúc trước nhìn nàng như vậy còn tưởng rằng nàng chỉ cần nhìn thấy ngựa nhất định sẽ bỏ chạy, liền hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Vương Lệnh Nghi ấp úng cả buổi, ngập ngừng nói: "Chỉ là... chỉ là..."
Tạ Bảo Lâm nghe như vậy cũng cảm thấy khó chịu, vì vậy quyết định thật nhanh nói: "Nếu như ngươi đã có thể cưỡi ngựa, vậy chúng ta trước hết đến trường đua ngựa luyện tập một chút."
Câu nói kia của Vương Lệnh Nghi bị nghẹn lại ngay cổ họng, cuối cùng vẫn không phải không biết xấu hổ mà nói ra.
***
Buổi chiều hai người liền đi đến đại nội trường đua ngựa, đi dọc theo chuồng ngựa từ từ xem xét, Vương Lệnh Nghi nhìn một lần liền nhìn trúng một con ngựa màu đỏ thẫm. Cung nhân chăm sóc ngựa vội vàng giới thiệu, con ngựa này tên Đạp Tuyết, là giống cái, vừa trưởng thành không lâu, tính khí có thể nói là dịu dàng ngoan ngoãn nhất trong số những con ngựa ở đây.
Đạp Tuyết dáng người cân xứng, hình thể vẫn còn vừa phải chưa quá to lớn, càng đứng gần đó càng có thể nhìn thấy bộ lông bóng loáng của nó. Vương Lệnh Nghi tới tới lui lui cẩn thận kiểm tra tứ chi cùng bắp thịt trên người của Đạp Tuyết, sau khi xác nhận tất cả đều thập phần tiêu chuẩn, lại kiểm tiếp tra lưng eo của nó, nàng đưa mắt nhìn nhìn phía trước núi phía sau núi, so so cao thấp.
Tuy nói bên trong trường đua ngựa nhất định là trong trăm con ngựa mới lựa ra được một con tốt nhất, nhưng Vương Lệnh Nghi vẫn muốn điều tra một chút.
Trong toàn bộ quá trình, Vương Lệnh Nghi cho Đạp Tuyết ăn cỏ khô cùng cà rốt, cùng nó tạo mối quan hệ tốt đẹp để dễ tới gần, sau đó nàng đi vòng về phía bên trái, đạp lên bàn đạp, trở mình leo lên lưng ngựa. Động tác của nàng hết sức thuần thục, nhẹ nhàng ngồi xuống, eo thẳng tắp, cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Phía trước hết thảy đều không có cái gì khác thường. Nhưng sau khi Vương Lệnh Nghi ngồi lên lưng ngựa, Tạ Bảo Lâm mới biết được Vương Lệnh Nghi câu kia khó có thể mở miệng lời nói là gì.
Vương Lệnh Nghi lên ngựa cũng xem như lưu loát, tư thế so ra cũng thật chuẩn xác. Nhưng mà, lúc Vương Lệnh Nghi cưỡi trên lưng ngựa, tay siết chặt lấy dây cương, hồi lâu sau nàng cũng không chịu kẹp lấy bụng ngựa bắt nó di chuyển, chỉ giằng co đứng yên tại chỗ. Mặt nàng hơi đỏ lên, có chút vội vàng lại có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn Tạ Bảo Lâm, không nói một lời, dường như đang chờ đợi Tạ Bảo Lâm chủ động hỏi nàng.
Tạ Bảo Lâm nâng trán: "Ngươi thật ra là có chuyện gì a?"
"Ta... Tạ Bảo Lâm..." Câu nói kia ở trong miệng Vương Lệnh Nghi chuyển đến mấy vòng, rốt cuộc nàng bất chấp tất cả nhỏ giọng nói, "Ta muốn đi nhà xí..."
Tạ Bảo Lâm nhíu mày: "Trước khi đến đây không phải đã đi rồi sao?"
Vương Lệnh Nghi ủy khuất nói: "Ta muốn đi tiếp."
Nói đến như vậy, Tạ Bảo Lâm cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề của Vương Lệnh Nghi là gì.
"Ngươi vừa ngồi lên ngựa đã muốn đi nhà xí, còn cưỡi thế nào được?" Tạ Bảo Lâm có chút bất đắc dĩ.
Vương Lệnh Nghi nói nhỏ: "Ta cũng không biết, ta trước xuống tới, ngươi lại đi theo giúp ta một lần nữa đi a."
Cái này là tật xấu gì a?
Vương Lệnh Nghi so sánh với mã gấp hơn bức dưới mặt đất đến rồi, chân vừa dẫm lên trên mặt đất, nàng liền mặt dạn mày dày trêu đùa: "Ta quả nhiên phong thái so với năm đó cũng không giảm một chút nào a."
Tạ Bảo Lâm vốn đang vỗ nhè nhẹ vào đầu con ngựa, nghe Vương Lệnh Nghi nói như thế, liền quay đầu lại dùng ánh mắt trào phúng nhìn nàng, nói: "Ngươi đã đi không đi dễ dàng?"
"Lúc này không muốn đi nữa." Vương Lệnh Nghi tự biết mình đuối lý, nhưng lại nhịn không được mỉm cười dịu dàng trêu chọc Tạ Bảo Lâm, "Nương nương a, ta cũng chưa được xem qua ngươi cưỡi ngựa nha."
"... Chuyện này đâu có gì liên quan tới ta." Tạ Bảo Lâm nắm lấy cổ tay Vương Lệnh Nghi, "Leo lên cho ta."
"Ta đi lên sẽ lại mất mặt cho ngươi xem, không lên nữa!" Vương Lệnh Nghi từng bước lui về phía sau, nhất quyết không chịu thuận theo.
Tạ Bảo Lâm hướng dẫn từng bước: "Tại sao lại mất mặt? Ngươi đã làm rất tốt."
Tạ Bảo Lâm rất hiếm khi cho nàng chút mặt mũi như vậy, nhưng Vương Lệnh Nghi biết chắc rằng Tạ Bảo Lâm tự nhiên khen ngợi nàng cũng không có chuyện gì tốt a.
"Ngươi đừng có dụ dỗ ta."
Đối mặt với Vương Lệnh Nghi bướng bỉnh không chịu nghe lời, Tạ Bảo Lâm chỉ có thể nói: "Minh Đức muốn tỉ thí với ngươi, ngươi sẽ không đáp ứng?"
Vương Lệnh Nghi dáng tươi cười thập phần xinh đẹp trấn an nói: "Ngươi đừng vội, đáp ứng đáp ứng đáp ứng a, bất quá nương nương vẫn nên hướng dẫn cho ta một vài thói quen cưỡi ngựa của ngươi."
"Tốt, ta trước hết cho ngươi xem một chút." Tạ Bảo Lâm biết rõ quỷ ý của Vương Lệnh Nghi nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng.
Tạ Bảo Lâm trước làm yên lòng Đạp Tuyết, quá trình bước lên ngựa so với Vương Lệnh Nghi cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là... Tạ Bảo Lâm chân phải điểm một chút cũng không thể trực tiếp leo lên. Tạ Bảo Lâm sắc mặt đen lại, cúi đầu nhìn nhìn chân của mình, lại nhìn một chút chân của Vương Lệnh Nghi, nhất thời cảm thấy hiểu rõ, vì vậy nét mặt không thay đổi quay đầu lại, chân phải đạp ba bốn lần phía dưới mới có thể leo lên lưng ngựa thành công.
Vương Lệnh Nghi vừa cười ra tiếng, đã bị Tạ Bảo Lâm dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đến không được tự nhiên, phải miễn cưỡng khép miệng lại. Nàng thầm nghĩ Tạ Bảo Lâm chân dài thật có ưu thế nha, khó trách chân vừa ngắn đi một chút đã cảm thấy không quen, không thể nào thích ứng được.
Tạ Bảo Lâm nói: "Ta có thói quen sau khi ngồi trên lưng ngựa, trước tiên sẽ cúi người nói với nó vài câu, nói cái gì cũng được, tóm lại chỉ cần cổ vũ nó là được. Thanh âm nói chuyện không được quá lớn, giọng nói phải thật nhẹ nhàng." Nói xong, Tạ Bảo Lâm sờ lên lông bờm của Đạp Tuyết, lại nói: "Trước đó ta sẽ sờ sờ lông bờm, xem như báo cho nó biết."
Kì thật tiêu chuẩn của mỗi động tác đều giống nhau, nhưng khả năng của mỗi người lại có sự khác biệt. Sau khi Tạ Bảo Lâm từ đầu đến cuối nói qua một lần, nhìn sắc mặt Vương Lệnh Nghi như lọt vào trong một đám sương mù, nàng cũng không nói nhiều nữa, trở mình xuống ngựa. Nàng lại quên mất hôm nay chân mình đã không còn dài như trước kia, lúc bước xuống đất suýt chút nữa lại ngã.
"Ngươi đi lên kiểm tra." Tạ Bảo Lâm sắc mặt nhất thời nhìn cũng không tốt lắm.
Nói cũng đúng, nguyên bản kỹ thuật cưỡi ngựa của Tạ Hoàng hậu vốn rất thành thạo, hôm nay bởi vì chân ngắn mà động tác trở nên cực kì vướng víu, tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt gì tốt. Vương Lệnh Nghi cũng ngoan ngoãn không dám cười lớn tiếng, lần nữa leo lên lưng ngựa, nàng cũng chưa từng nghĩ đến cảm giác kia lại bắt đầu xuất hiện(*). Vương Lệnh Nghi cảm thấy trừ việc mỗi khi tiến đến thư phòng nàng