Chương 3: Chà đạp ( 1 )
Tiếng kêu thống khổ này lại khiến thế tử cười lớn sảng khoái: “Tân nương tử kêu lên thật mạnh mẽ!”
Hắn hiển nhiên là bị tiếng kêu thống khổ của Tề Thục Lan gợi lên hứng thú, hắn khom người cúi đầu xuống, ngậm lấy bầu ngực tròn bị hắn vân vê đã đỏ ửng lên, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm xung quanh đầu vú, càng cảm thấy không đủ, hắn dứt khoát cắn lấy điểm hồng kia rồi vân vê ma sát giữa hàm răng.
Đầu tiên Tề Thục Lan cảm thấy bầu ngực mềm mại của mình bị một cỗ ấm áp bao bọc lấy, trong nháy mắt liền có cảm giác tê dại ập tới. Nhưng thuận theo thế tử cắn lấy đầu vú dây dưa mãi, nàng chỉ còn lại cảm giác đau đớn, khóc lớn cầu xin: “Phu quân, Lan nhi đau quá, cầu xin người thương tiếc….”
Thế tử vẫn không hề nhả ra, lại mang theo men say muốn cắt đứt bầu ngực mềm mại đã bị rách da kia, mơ hồ đáp: “Ngực ngươi quá nhỏ, cần phu quân giúp ngươi làm nó lớn hơn. Mới cắn vài cái mà ngươi đã kêu đau, chuyện khiến ngươi kêu đau còn ở phía sau cơ, hahahaha…”
Hắn vừa cười sảng khoái vừa dùng hai tay sờ soạng khắp người nàng.
Nếu như bên ngoài có người nghe thấy tiếng kêu của mình trong phòng, còn ra thể thống gì nữa chứ. Tề Thục Lan vô cùng tuyệt vọng, không khỏi nghĩ tới tất cả những lễ nghi phép tắc mình được dạy trước kia, chỉ có thể tuyệt vọng cắn chặt tay che miệng, ngăn chặn tiếng kêu của mình.
Thế tử cuối cùng cũng buông lỏng ngực trái của nàng, lại tiếp tục ngậm lấy bầu ngực bên phải của nàng. Tề Thục Lan nức nở khóc, cúi đầu nhìn xuống, ngực trái của mình đã ướt đỏ một mảnh, đặc biệt là đầu vú bị hắn cắn kia, thời khắc này đã cứng lại thành một quả cầu nhỏ dựng đứng, giống như quả hồng nho nhỏ đứng thẳng trên đỉnh ngực trắng mềm.
Nàng hiểu, kiểu biến hóa này chính là vì đau khổ, chứ không phải vì thích thú.
Tay thế tử đã sờ tới hai chân nàng, nắm lấy bờ mông mềm của nàng, tùy ý xoa nắn, không giấu diếm nói: “Mông này của ngươi cũng hơi nhỏ, nữ nhân mà, mông phải nhiều mỡ mới là hàng thượng phẩm.”
Tề Thục Lan đã xấu hổ không nói thành lời rồi, thỉnh thoảng trừng mắt, chỉ nhìn thấy biểu cảm dâm tà lại khinh thường trên khuôn mặt thế tử,