Trưởng công chúa bệnh tình thuyên giảm, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, bà nằm trên giường nhìn thấy Tề Thục Lan đang ngồi bên cạnh chăm sóc, bà bỗng nhiên thở dài một hơi, không đầu không đuôi nói một câu: “Con dâu, con cũng là một nữ nhân mệnh khổ mà.”
Tề Thục Lan ngơ ngẩn, không biết trả lời thế nào, trưởng công chúa lại tiếp tục nói: “Ta biết con gả cho Vũ nhi khiến con chịu nhiều ủy khuất, con là đứa trẻ có cốt khí, không chịu cúi người đi nịnh nọt nó. Nhưng mà, con cũng phải hiểu, sau này Vũ nhi dù sao cũng sẽ kế thừa gia nghiệp của phủ Trấn Bắc Hầu này, con không tính toán cho bản thân mình, cũng nên nghĩ cho gia đình nhà mẹ con chứ. Vẫn là nên gắng sức sớm dỗ dành nó, sau đó sinh thêm mấy đích tử nữa mới được. Nói về một đời của nữ nhân, thì có thể mưu cầu những gì chứ? Tình yêu của nam nhân làm gì mà dựa vào được. Những ong bướm bên ngoài kia chẳng qua chỉ là có chút mới mẻ, con là chính thất của thế tử, hà cớ gì phải để ý tới bọn họ.”
Tề Thục Lan chỉ cúi đầu lắng nghe, không nói câu gì.
Nàng cũng biết những lời này của trưởng công chúa đều có ý tốt, thân là nữ nhân, nàng đã gả vào đây làm phu nhân thế tử, còn có thể làm gì khác chứ.
Trưởng công chúa hẳn là bệnh nặng nên nghĩ nhiều, nói cũng nhiều hơn trước, ngữ khí cũng mềm hơn rất nhiều: “Ta đã tính toán xong hết cho Vũ nhi rồi. Nó không cần phải giống như Hầu gia chạy tới bắc cảnh chịu khổ, tương lai chỉ cần thừa kế tước vị, làm một quý nhân nhàn hạ là được…”
“Công chúa tính toán quả thật không tệ.” Tiếng nói mang theo chút tiếng cười lạnh nhạt, Đới Thời Phi chắp tay sau lưng chậm rãi tiến vào: “Có điều thân là thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ, Vũ nhi tới nay đến cả bắc cảnh cũng chưa tới một lần nào, sau này cho dù thừa kế vị trí của ta, nhưng không trấn giữ được bắc cảnh thì làm sao có thể làm Hầu gia được?”
Trưởng công chúa mặc dù chột dạ nhưng vẫn không chịu yếu thế: “Cho dù như vậy, nó cũng là con trai của bổn công chúa, là huyết mạch hoàng thất, sao lại không thể phong hầu chứ?”
“Huyết mạch hoàng thất…?” Đới Thời Phi điềm đạm nhắc lại, hắn nhìn trưởng công chúa, ý tứ sâu xa nhắc nhở: “Công chúa, nói lời phải cẩn thận đó.”
Sắc mặt trưởng công chúa lập tức trắng bệch, ngoảnh mặt sang hướng khác, căm hận nói: “Ta biết ở trong Hầu phủ này ta sẽ không thể nào yên tâm dưỡng bệnh được, ngày mai ta sẽ về phủ đệ của mình!”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại truyen5z.com
Hắn tới đột nhiên như vậy, người hầu trong phòng không kịp lui ra, mọi người đều không dám lên tiếng, nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đới Thời Phi thờ ơ,