Sắc trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng trở nên bừng sáng, vẻ đệp tươi sáng rạng rỡ trên gương mặt của thiếu nữ càng phấn chấn không thể che giấu được, nàng gần như cho là chuyện đương nhiên: "Đương nhiên là đáng tiếc, trong mấy trăm năm Đại Dận, lại có mấy Vũ An hầu?"Phàn Trường Ngọc đếm ngón tay với hắn: "Cẩm Châu là cổ họng Bắc ngật chính là do ngài ấy đoạt được, mười hai quận Liêu Đông đánh mấy chục năm hao tổn không biết bao nhiêu lương thần danh tướng, cũng là do ngài ấy thu phục.
Một trận chiến Cẩm Châu dù dấy lên biết bao nhiêu tranh luận, nhưng năm đó Cẩm Châu bị Bắc ngật đánh chiếm, người dân Trung Nguyên trong thành chẳng phải cũng bị tàn sát sao?”"Tạ lão tướng quân hiên ngang chết đứng, nhưng lại bị quân Bắc ngật đem thi thể phơi thây trên cổng thành.
Các quan văn dùng ngòi bút làm vũ khí kia, chỉ biết khiển trách Vũ An hầu máu lạnh tàn bạo, nhưng những tướng sĩ và bách tính chết tại trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước không vô tội sao? Dựa vào cái gì những người đó chỉ biết mồm mép có thể thay mặt những người đã chết kia nhẹ nhàng bỏ qua tội nghiệt của Bắc ngật? Không có Vũ An hầu, mảnh đất tây bắc này không biết còn ai khả năng bảo vệ được?"Tạ Chinh đã nghe qua quá nhiều lời nghiêm nghị lên án hắn tại trận chiến ở Cẩm châu, đây là lần đầu tiên có người nói thay cho hắn.Trong lòng hắn có chút cảm giác kỳ quái, nhịn không được lại nhìn kỹ nữ tử trước mắt này, "Nàng thật sự cũng dám nói ra."Phàn Trường Ngọc khó hiểu nhìn hắn: "Những người làm quan nói thế nào là chuyện làm quan của bọn họ, bách tính chúng ta lại không ngốc.
Vũ An hầu thủ đoạn quân chính dù là tàn bạo, nhưng cũng không phải tội ác tày trời như những văn nhân kia thốt ra.
Bách tính chúng ta không đi mắng những tham quan ô lại thu hết mồ hôi nước mắt của dân chúng, lại đi mắng Vũ An hầu giết địch quá tàn bạo à? Vậy thì đầu của chúng ta thật có vấn đề!Tạ Chinh: "...!dân gian không phải đều lấy tên của hắn để ngăn hài tử khóc đêm sao?"Phàn Trường Ngọc xấu hổ nói: "Bộ dạng mổ lợn của phụ thân ta cũng quá hung, người trên trấn cũng thường xuyên lấy tên của phụ thân ta hù dọa hài tử đấy thôi."Tạ Chinh: "..."Hắn giơ tay ấn giữa mi tâm, nhất thời không nói nên lời, nhưng lệ khí u ám trong đáy lòng ngược lại thời khắc này giống như kỳ tích, tiêu tán được mấy phần...Trong bữa cơm trưa, Phàn Trường Ngọc cắm một nén hương lên bài vị của phụ mẫu nàng, Tạ Chinh đã từng nghe nàng nhắc đến phụ thân nàng, nên cũng nhìn lướt qua bài vị trên bàn thờ dựa vào tường căn phòng chính.Sau khi hắn nhìn thấy cái tên trên bài vị, đột nhiên hỏi một câu: "Đại bá của nàng có phải tên là Phàn Đại Ngưu hay không?"Phàn Trường Ngọc có chút kinh ngạc: "Làm sao huynh biết?"Tạ Chinh nói: "Là bài vị của phụ thân nàng."Phàn Trường Ngọc liếc nhìn ba chữ "Phàn Nhị Ngưu" trên bài vị của phụ thân, trong nháy mắt cũng hiểu ý của hắn.Nàng nói: "Phụ thân ta tên là Nhị Ngưu, bất quá khi ông ấy còn nhỏ đã từng bị thất lạc, đến khi trưởng thành thì tự mình tìm thân trở về, về sau trên trấn người ta lấy cho cha cái biệt danh Phàn Lão Hổ, tất cả mọi người đều gọi biệt danh của ông ấy ."Tạ Chinh chỉ nhẹ gật đầu, đảo mắt nhìn qua bài vị của mẫu thân nàng, lại thấy mẫu thân nàng ngay cả họ cũng không có, trên bài vị chỉ là cái tên Hoa Lê, nhìn giống như là nông dân tùy ý lấy tên.Hắn không nhịn được lại hỏi: “Tên của nàng và muội muội nàng đều là mời người đến đặt sao?”Đôi phu thê này nhìn tựa hồ cũng sẽ không giống như người sẽ biết lấy tên đặt như Trường Ngọc, Trường Ninh.Phàn Trường Ngọc đặt tất cả các món ăn lên bàn, nói: "Không phải, là mẫu thân ta đặt."Khi nhắc đến mẫu thân của mình, giữa lông mày nàng có chút tự đắc: "Mẫu thân ta rất lợi hại, có thể đọc văn viết chữ, còn biết điều chế hương phấn, nhà đồ tể giết lợn khác trên thân đều có một cổ mùi nồng nặc, nhưng xiêm y nhà chúng ta, sau khi giặt sạch thì mẫu thân ta sẽ dùng huân hương hong qua, chưa từng có mùi lạ.”Trong đôi mắt lương bạc của Tạ Chinh hiện lên một chút kinh ngạc: “Vậy nhà ngoại tổ mẫu nàng hẳn là có phần sung túc ?”Hiểu biết chữ nghĩa lại biết điều chế hương phấn, bất kỳ thế nào cũng không phải người đơn giản, hết lần này đến lần khác hai điều này cứ chồng lên nhau, vậy nhất định nội tình bên trong phải là gia đình đại hộ mới đúng.Phàn Trường Ngọc lắc đầu: "Ta chưa từng gặp ngoại tổ, những năm trước khi phụ thân ta ra ngoài áp tiêu thì gặp được mẫu thân ta, ngài ấy cũng không phải là tiểu thu đại hộ gì, chỉ là đã từng làm nha hoàn trong phủ của người ta."Cái tên Hoa Lê này nghe vào, quả thật giống như tên của nha hooàn.Phàn Trường Ngọc nói: "Đáng tiếc là ta đần, lúc trước đi theo mẫu thân học chữ, lúc xem sách thì liền đau đầu, điều chế hương phấn cũng không học được, nếu không thì bây giờ sẽ có thêm nhiều phương pháp kiếm tiền."Tạ Chinh nhớ lại cảnh nàng dùng côn đánh người khác, nói một câu ý vị không rõ, "Có lẽ nàng có thiên phú về mặt khác."Phàn Trường Ngọc gật đầu tán thành: “Ta cũng cảm thấy vậy, nếu như ta không phải đi theo phụ thân học mổ lợn, có lẽ bây giờ tài sản đã bị lấy đi, còn phải mang theo Ninh Ninh ngủ ngoài đường rồi.”Tiểu Trường Ninh đang cố gắng gắp một viên thịt, nghe thấy lời này, đôi mắt trợn to như quả nho ướt sủng: "Ninh Ninh không muốn ở ngoài đường."Phàn Trường Ngọc giúp muội muội gắp miếng thịt viên đã thật lâu mà vẫn không gắp được vào trong bát, "Chúng ta không sống ngoài đường, sau này còn phải mua một đại trạch ở huyện thành."Trường Ninh lúc này mới yên tâm, tiếp tục dùng đũa đấu trí với thịt viên trong bát, thỉnh thoảng nói mấy câu với Phàn Trường Ngọc.So với hai tỷ muội này trong lúc dùng cơm nói chuyện rôm rả, còn Tạ Chinh sau khi động đũa thì lại không nói gì, quả nhiên là "ăn không nói, ngủ không nói".Tướng ăn của hắn cũng rất nhã nhặn, điều này không giống với Phàn Trường Ngọc.Mổ lợn là lao động chân tay, ngày thường nàng tiêu hao rất nhiều thể lực nên đương nhiên ăn nhiều hơn những nữ tử bình thường.Nàng trực tiếp bưng một bát cơm lớn lên, Trường Ninh cũng làm theo, suýt chút nữa vùi cả mặt vào trong bát cơm.Động tác của cả hai, một lớn và một nhỏ, nhất quán một cách đáng kỳ lạ.Ăn xong thì buông bát đũa xuống, lại thỏa mãn thở dài một tiếng, tựa hồ bữa cơm này trở nên ngon miệng hơn.Đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Chinh nhìn thấy một nữ tử ăn như thế, vì thế biểu cảm rất vi diệu.-Vào buổi chiều, Phàn Trường Ngọc nhờ Triệu thợ mộc iúp sửa chữa cánh cổng bị hỏng ở nhà, trong khi nàng thì mang theo bạc đi ra chợ mua lợn.Vì thành thân là để ứng phó với Phàn đại, cửa hàng thịt của nàng vừa khai trương lại đóng cửa trong ba ngày, nếu nàng không mở lại, danh tiếng mà nàng dùng nước thịt kho tạo được trước đó coi như là tốn công vô ích.Trước khi đi, Tạ Chinh đột nhiên hỏi nàng: "Mẫu thân nàng biết đọc văn viết chữ, vậy là trong nhà có giấy bút nghiên mực không?"Phàn Trường Ngọc nói, "Có, huynh muốn dùng à?"Tạ Chinh gật đầu: "Mượn dùng một chút."Phàn Trường Ngọc đi tìm bộ văn phòng tứ bảo mà mẫu thân nàng trước kia đã mua, bởi vì đã để lâu, trang giấy đã có hơi ố vàng, nghiêm mực thủng một lỗ lớn, bút lông cừu đã tà thành cái chổi.Khi Tạ Chinh nhìn thấy bộ văn phòng tứ bảo này, trầm mặt một hơi, sau đó mới nói cảm tạ với nàng.Tóm lại là so với dùng than