Vào ngày hôm sau, sáng sớm Phàn Trường Ngọc đã mang theo thịt lợn tươi và thịt lợn kho đến cửa hàng thịt lợn của mình.
Chợ sáng đã có tiểu thương tôi tớ đến mua hàng, nhóm đại nương lão bà khoác áo dày vác láy cái rổ đi mua thức ăn, đứng trước các gian hàng chọn chọn lựa lựa, mặc cả trả giá.
Sau khi Phàn Trường Ngọc đặt mọi thứ lên thớt, nàng như thường lệ chào hỏi những người bán thịt có giao hảo với phụ thân, nhưng bên kia có phần miễn cưỡng.
Phàn Trường Ngọc đang thắc mắc, một đại nương đi mua thức ăn có lẽ thấy món thịt đầu heo mà nàng để trên quầy hàng vẫn còn bốc khói, mùi cũng hấp dẫn nên hỏi nàng: “Có phải thịt đầu lợn kho kia là được đưa thêm không?”Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng đại nương kia lúc trước nghe nói nàng cho thêm nước thịt kho cho nên mới hỏi một câu như vậy, toát mồ hôi nói: “Đại nương, thịt đầu lợn này không rẻ, nguyên liệu kho cũng đắt, sao có thể đưa thêm?"Đại nương chép miệng, ánh mắt lại rơi vào nước kho bên cạnh: “Nước kho này là cho đi à?”Nàng nói: "Trước đây khi cửa hàng khai trương lại lần nữa, vì cầu mong niềm vui nên đã cho một ngày, còn bây giờ không cho nữa, nếu đại nương muốn mua, hai văn tiền thì có thể mua một lạng.
”Sắc mặt đại nương trong nháy mắt thay đổi, "Cửa hàng nhà khác đều đưa, sao của ngươi thì lại trả tiền?"Phàn Trường Ngọc càng cảm thấy kỳ lạ: "Ý đại nương là, cửa hàng thịt lợn trên đường này đều mua thịt tặng nước thịt kho?"Đại nương nói: "Ta còn gạt ngươi sao, bản thân ngươi nhìn xem chẳng phải sẽ biết!""Cầm lấy đi, đi thong thả!" Vừa vặn ở đối diện Quách đồ tể vừa làm xong một cuộc buôn bán, âm thanh hô tô dẫn tới Phàn Trường Ngọc nhìn sang, chỉ thấy phụ nhân mua thịt không chỉ mang theo thịt lợn, còn mang theo một túi nước gói trong giấy dầu to đùng.
Quách đồ tể nhận thấy rằng Phàn Trường Ngọc đang nhìn ông ta, ông ta quay mặt đi và tiếp tục loay hoay với thịt lợn trên quầy hàng của mình.
Một cái chậu lớn đặt ở góc thớt hẻo lánh, nhìn xa xa mới thấy trong đó có gì, nhưng giờ nghĩ chắc là nước thịt kho.
Phàn Trường Ngọc trợn to mắt, lão già vô liêm sỉ này, lúc trước khi nàng đưa nước thịt kho, đối phương ánh mắt chua ngoa suýt chút nữa xông tới đánh đổ gian hàng của nàng tại chỗ, còn không cho phép nàng đưa thêm đồ, kết quả quay ngược đầu đi thì chính mình lại dùng biện pháp này để thu hút mối làm ăn.
Nhìn sang các cửa hàng bên cạnh, trên thớt đặt thịt còn có một chậu nước kho, khó trách vừa rồi khi nàng chào hỏi, sắc mặt của bọn họ có chút không đúng lắm.
Đại nương hỏi: "Ngươi rốt cuộc có đưa hay không đưa? Không đưa ta sẽ đi cửa hàng khác mua!"Phàn Trường Ngọc lập tức nói: "Đưa!"Dù sao thì nước kho cũng không đáng bao nhiêu tiền, nguyên liệu kho không chỉ kho nội tạng mà còn kho thịt đầu lợn, coi như tiếp tục cho thêm, cũng coi như tạo đà cho việc bán thịt lợn kho!Khi mọi người cùng nhau bán thịt lợn, một số người mua thức ăn sẽ không phân biệt được dở ngon, cầm được nước thịt kho thêm đồ thì sẽ khác, màu sắc mùi vị không lừa được người!Điều này ngược lại còn có lợi hơn cho buôn bán của nàng!Đại nương đã để mắt đến món thịt kho trong cửa hàng của Phàn Trường Ngọc từ lâu, những nơi khác rất bụi bặm và không có mùi thơm, ở đây màu sắc đỏ tươi, thoạt nhìn rất đẹp mắt.
Nghe nói Phàn Trường Ngọc cũng đưa thêm đồ, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Cho ta năm cân thịt mông!"Phàn Trường Ngọc tay chân lanh lẹ chặt năm cân thịt mông lợn, cân đưa cho đại nương, cắt năm lạng nước kho cho đại nương.
Đại nương cầm nước kho lên ngửi, nói rất thơm, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Nước kho thêm làm rất ngon, trở về ta sẽ bảo hàng xóm láng giềng tới chỗ ngươi mua thịt!"Phàn Trường Ngọc cười đáp vâng, nói rằng lần sau lại cho đại nương nhiều nước kho thêm một chút, đại nương vui vẻ mang theo thịt lợn rời đi.
Những người xung quanh nhìn thấy đại nương đã mua thịt tươi từ cửa hàng của Phàn Trường Ngọc, còn cầm theo một túi nước thịt kho rời đi, nước thịt kho trong cửa hàng của nàng màu sắc rất đẹp mắt, không khỏi tới hỏi giá, cuối cùng đều không ngoại lệ mua thịt tại cửa hàng của Phàn Trường Ngọc.
Người mua thịt mua thức ăn thấy nhiều người vây quanh cửa hàng của Phàn Trường Ngọc, theo bản năng cảm thấy đồ trong cửa hàng của nàng tốt hơn nên cũng chen lấn tới xem.
Chưa đến nửa buổi chợ sáng, cửa hàng của Phàn Trường Ngọc đã bị cướp hết thịt tươi và nước thịt kho, chỉ còn lại một nửa cái đầu lợn kho chưa bán hết.
Trái lại ở những cửa hàng bán thịt khác, duy chỉ có mấy cuộc mua bán, vẫn là do thịt bên trong cửa hàng của Phàn Trường Ngọc đã bán hết, vì vậy mới đến cửa hàng của bọn họ mùa mua.
Quách đồ tể thấy cuối cùng cũng có người tới cửa hàng của mình, liền cố hết sức đem thịt heo trên thớt chào hàng: "Ngài nhìn xem, thịt ba chỉ thượng phẩm, bên ta còn cho thêm nước thịt kho!"Người mua thức ăn thò đầu nhìn nước ướp đầy bụi trong chậu của ông ta, lập tức nhún vai lắc đầu: “Cửa hàng thịt Phàn ký của người ta tặng thêm đồ, nước thịt kho màu đỏ bóng loáng, cái này của ngươi chỉ là nước nấu rồi cho thêm muối đúng không?”“Ngày mai ta sẽ đến sớm hơn, vẫn là đi Phàn ky mua!”Người mua thức ăn đặt miếng thịt lợn vừa xem xuống, trước tiếp rời đi.
Sắc mặt của Quách đồ tể thật sự rất khó coi, nhìn thịt lợn trong cửa hàng của mình, lại nhìn nước thịt kho trong chậu, tức giận đến mức đưa mộột cước đá đổ chiếc ghế đẩu bên cạnh, trong miệng chửi rủa cái gì đó, làm ăn bẩn thỉu.
Động tĩnh này đương nhiên được những người ở vài cửa hàng gần đó chú ý.
Cửa hàng bán thịt của nhà Phàn Trường Ngọc nằm ngay đối diện với Quách đồ tể, vì thế nàng cũng đã nhìn thấy cảnh này.
Nương tử của người đồ tể giao hảo tốt với Phàn gia bên cạnh nhỏ giọng nói với nàng: "Thật ra mọi người cũng không muốn đưa thêm đồ này, chuyện này tốn công mà không có kết quả.
”Dù sao khi một nhà đưa thêm đồ, buôn bán thuận lợi, cả con phố bán thịt bắt đầu đưa thêm đồ, hương vị không có gì đặc biệt nổi bật, buôn bán so với trước kia chỉ bán thịt lợn thôi cũng không khác biệt lắm, không cần phải tốn thêm nước thịt kho.
Nương tử đồ tể nói tiếp: “Nhưng lão Quách kia tâm nhãn còn hơn lỗ tổ ong, mấy ngày trước ông ta ba lệnh không cho ngươi đưa thêm đồ, kết quả ngày hôm sau lại bắt đầu đưa, cũng không ngại mất mặt.
Gia đình chúng ta trước nói với ông ta thì ông ta không thèm nói đạo lý, trực tiếp nằm lăn ra đất ngoa nhân, trong nhà ông ta lại có cữu cữu làm sư gia ở bên cạnh huyện lệnh, tất cả mọi người không có cách nào nói ông ta, lại không thể trơ mắt nhìn ông ta cướp chuyện làm ăn buôn bán, vì thế lúc này mới đều đưa thêm nước thịt kho.
”Phàn Trường Ngọc biết rằng vị thẩm tử này giải thích với mình nhiều như vậy, chính là không muốn nàng hiểu lầm bọn họ, vì vậy nàng nói: "Thẩm tử, ta có thể hiểu được.
"Nương tử đồ tể thấy hôm nay Quách đồ tể ăn quả đắng cũng âm thầm vui mừng, nàng ta liếc nhìn Quách đồ tể một cái, không khỏi hả hê nói: “Còn tốt là Trường Ngọc ngươi trở về, xem phần nước muối đun sôi của ông ta có thể đưa được mấy ngày.
”Quách đồ tể luôn tỏ ra ngang ngược vì ông ta có thân thích làm sư gia trong huyện nha, luôn không coi ai ra gì, những người buôn bán làm ăn ở con phố này sớm đã chán ghét sắc mặt kia của ông ta.
Trước đây, phụ thân của Phàn Trường Ngọc không sợ phiền phức, dám chèn ép Quách đồ tể, sau khi phụ mẫu của Phàn Trường Ngọc xảy ra chuyện, họ Quách kia tự coi mình là bá vương ở con đường này, suốt ngày la lối om sòm.
Phàn Trường Ngọc không