Một tuần sau, Đan Lão trở về thấy tiệm thuốc của mình đông khách hẳn lên.
Thấy ông về Đan Chi chạy ra tiếp đón: “Mừng ông trở về.”Hiếm khi thấy cháu gái vui vẻ như vậy, Đan Lão tò mò hỏi: “Cháu và Bất Thiên đã… làm gì tiệm khi ta vắng nhà thế?”Nàng cười không nói, dắt lão vào bên trong thì thôi rồi.
Nội thất đã bị thay đổi chẳng khác nào quán bar, cùng với ánh đèn lung linh huyền ảo.
Thiên đang bán thuốc cho khác thì thấy Đan Lão về liền lớn tiếng nói: “Kìa! Chủ quán đã về.”Nghe vậy, mọi người vội quay sang nhiệt tình chào hỏi với Đan Lão như kiểu người thân lâu ngày không gặp.
Đan lão nhìn Thiên với ánh mắt khó tin: “Tên này làm thế quái nào…”Đan Chi níu tay ông nội nói: “Ông ơi mình uống cái này vào, thích cực.”Vừa nói nàng vừa đưa cho Đan Lão một chén nhỏ bên trong là chất lỏng màu đỏ trong như pha lê.
Đan Lão ngửi ngửi ngồi nhấp thử một ngụm vì là cháu gái cưng đưa cho nên không hề đề phòng.
Rồi lão uống hết và khen ngon hỏi: “Thứ gì đây sao mà ngon quá vậy?”Thiên đứng phía xa, hắn nói lớn: “Đồ đấy! Phê không ông.”Đan Chi ra ngoài đóng cửa lại, rồi Thiên lôi ra một cây đàn guitar tự làm và bắt đầu đánh từng giai điệu du dương, kiếp trước hắn từng học đàn.‘Đến phút cuối em bước ra đi làm sao để giữ được em…Tìm hoài hình bóng lúc ấy tìm hoài cảm giác bối rối…Lòng này anh đã cố nói đừng đi…’Thiên có một giọng hát tuyệt vời, ấm áp và sâu lắng.
Hắn ngân lên khúc hát về nỗi buồn của một chàng trai nghĩ về người con gái anh ta yêu nhưng cô gái lại bỏ theo hạnh phúc mới.Tất cả như đám chìm theo giọng hát của Thiên, có người rơi nước mắt, Đan Chi chống tay lên cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ngắm Thiên và nở một nụ cười như hoa.
Nàng thấy hắn thật lắm tài lẻ, thiên phú luyện dược không tồi, nói chuyện dễ nghe dí dỏm, hơn hết hắn rất tuấn tú và có nụ cười tỏa nắng.
Đó là những gì trong một tuần nàng tiếp xúc với hắn và cảm nhận được, nhưng nàng đâu ngờ rằng hắn có một tài khác mà bất cứ nữ nhân nào cũng muốn đó là hóa thú trên giường.Nhưng suy nghĩ của nàng một phần do bị Cần Sa tác động vào, cái thứ chất lỏng màu đỏ được pha với rượu kia chính là Cần Sa mà do Thiên luyện ra trong lúc rảnh.
Thực ra nó không phải cần sa như ở thế giới cũ của hắn mà đó chỉ là một chất kích thích lượng vừa đủ, nhẹ hơn đá và ma túy đủ khiến con người ta lâng lâng mơ màng mà thôi.
Bất quá hắn không biết đặt tên sao cho hợp lý và cái tên Cần Sa hiện lên trong đầu.Tiếc là nơi này không có một thiết bị phát nhạc, nếu không hắn đã mở NONSTOP DJ MIE NHẠC KE HUYỀN THOẠI cho cả bọn bay lắc thâu đêm.Thiên biết buôn hàng cấm là có thể bị bế đi bóc lịch nhưng hắn kệ bởi cái tên bố đời của hắn nói nên phần nào thái độ kệ mẹ đời của hắn.Đan Lão rít một hơi không sao, rít nhiều thành nghiện và thỉnh thoảng lại hớp một ngụm Cần Sa pha rượu để mơ màng bay bổng.
Tối hôm sau và tối hôm sau nữa, số lượng người tới quán ngày càng đông chủ yếu là để hít cần với 2 đồng vàng một liều, kinh doanh là đây chứ đâu.Số tiền kiếm được, Thiên cùng với Đan Chi và Đan lão tích góp lại rồi sửa sang lại tiệm thuốc và mở rộng diện tích lớn gấp đôi ban đầu, ngoài ra còn có một tầng hầm sâu dưới quán để tiệc tùng và đàn hát thâu đêm tránh làm ồn bên ngoài.Một hôm, Thiên cùng Đan Chi đi chợ mua đồ về nấu bữa cơm thân mật ra mắt gia đình của Đan lão thì đột nhiên hắn ngửi thấy mùi quen thuộc, mùi của hoa cúc.“Tiểu Cúc!”Thiên lập tức đi theo mùi hương đó, nhưng hắn phải thất vọng vì nơi phát ra mùi hương là một quầy hàng bán hoa cúc mới mở, hoa cúc cũng là một loại dược liệu dùng để luyện dược.
Ngay khi hắn quay đi, một thiếu nữ nhan sắc bình thường lướt qua hắn và đi thẳng.
Nhưng đột nhiên nàng dừng lại và quay lại nhìn theo bóng lưng thiếu niên ấy trong lòng thầm tự hỏi: “Khí tức người này quen thế nhỉ?”Nàng là Tiểu Cúc trong lớp cải trang vì ở Đấu Dược Giới không thể dùng phép Biến Thân, lý do nàng không nhận ra Thiên bởi hai người lướt qua nhau quá nhanh và hắn cũng cải trang với bộ ria mép cùng râu quai nón mới sắm.
Hắn mua và đeo râu để cho thỏa miền mơ ước từ bé là nuôi râu quai nón.Sau khi mua đồ Thiên được Đan Chi dẫn về nhà của nàng và Đan lão, nhà hai người không lớn nhưng khá đông tới hơn 20 thành viên.
Hỏi ra mới biết họ thuộc một nhánh của Đan Gia, một gia tộc hùng mạnh về dược thuật.
Nhưng do quá khứ gây thù kết oán khắp nơi nên bị tàn sát và chỉ còn nhiêu đây người sống sót.Trước khi Thiên tới họ sống cơm ăn không no, những đứa trẻ thường hay ốm vặt và không có điều kiện tu luyện.
Chỉ có một vài người cố gắng cùng nghị lực hơn người bước chân vào Kết Đan cảnh.
Đan Chi là người tài giỏi nhất và được xem là hy vọng của toàn gia tộc lúc này, từ khi cái trò buôn chất cấm trá hình của Thiên bày ra khiến thu nhập từ tiệm thuốc tăng lên đáng kể và từ đó cuộc sống Đan Gia được cải thiện.Mọi người biết Thiên là khách quý nên tiếp đón rất nhiệt tình, cả tối hôm đó đều là tiếng cười.Một tháng nữa trôi qua, tổng cộng hơn 4 tháng kể từ khia Thiên tiến vào Đấu