Lúc Thiên đang cười hớn hở trên trị trí thi đấu thì ở một góc xa xa có hai người đang chăm chú quan sát hắn.
Một người là Bạch San San trong dạng ẩn mình, một người là nam thanh niên che mặt.
Nhìn Thiên tiến bộ, Bạch San San gật gù: “Thiên phú không tồi, bảo sao Tam Thánh Mẫu nhờ ta hao tâm tổn sức vì hắn.”Người thanh niên bên cạnh San San nhíu mày nhìn tên nhóc kia, vẻ khó ưa: “Thực sự vậy sao? Hơn cả con trai ta?”Bạch San San gật đầu: “Con trai ngươi với tên nhóc này rất giống nhau, đều có tiềm năng rất lớn… chỉ có điều.”Thanh niên kia thở dài: “Chuyện qua lâu rồi không nhắc lại nữa, à mà việc ngươi nhờ ta ta làm xong rồi.”Bạch San San gật đầu: “Ừ! Giờ cứ để tên này ở đây chúng ta đi tới Đông Hải một chuyến.”Nghe vậy thanh niên ra vẻ khó chịu: “Đông Hải? Ta không đi.”“Ngươi để ta đi một mình à?” Bạch San San tròn mắt.Thanh niên lưỡng lự, hắn thực sự không muốn tới nơi đó bởi giữa hắn và Đông Hải có chuyện khó giải quyết, nhưng thấy Bạch San San rời đi thì hắn bắt buộc phải đi theo dù không hề muốn.Hai người rời khỏi Đấu Dược Giới và bay một mạch về phía Đông Hải.
Khi tới bờ biển thì thanh niên kia dừng lại giữa không trung nói: “Ta tới đây thôi, ngươi xuống đi.”San San phì cười: “Nhìn bộ dạng ngươi kìa, sợ con gái nhà người ta bắt đền sao? Cũng hơn 20 năm rồi chắc nàng ta không còn giận đâu.”Thanh niên biểu cảm mặt khó đỡ nghĩ thầm: “Thù dai nhất chẳng phải là nữ nhân mấy người sao?”San San cũng vội, biết khó thuyết phục được người này nên bèn giao phó: “Vậy ta xuống dưới, ngươi ở đây có gì không ổn liền xuống giúp ta.”“Không thành vấn đề.”San San như một tia sáng từ trên không lao xuống mặt biển rồi biến mất.Tối hôm đó Thiên về nhà của Đan Chi, vừa gặp thì Đan Chi liền hỏi: “Cả ngày nay ngươi đi đâu? Để ta một mình trông coi biết bao nhiêu khách.”Thiên mỉm cười, hắn kéo nàng vào trong với bộ dáng rất thần bí làm nàng tò mò hết cỡ, mặt tự dưng đỏ lên chẳng hiểu vì sao.
Thực ra hôm nay Thiên đi thi không ai biết bởi họ không có lịch cụ thể nào cả.
Thiên dẫn Đan Chi vào chính phòng của nàng làm nàng bất ngờ lùi lại cúi đầu nói: “Ngươi… định làm gì ta?”Thiên liền móc trong người ra một túi vải nhỏ, Đan Chi chờ đợi điều nàng chờ đợi, Thiên mở túi vải ra và đưa lên trước mặt ý muốn nàng tự mở ra.
Đan Chi tim đập thình thịch, tay run run từ từ đưa lên nắm vào túi vải thầm nghĩ lung tung: “Chẳng lẽ hắn cầu hôn mình? Có nên đồng ý không?”Nàng vừa đấu tranh tư tưởng vừa mở túi vải ra, rồi nàng hét lên sợ hãi sau đó tức giận đá Thiên bay ra ngoài theo lối cửa sổ.
Trong túi vải nằm trên đất là một chiếc hộp có lò xo gắn bên trong và trên lò xo có hình một cái đầu lâu.
Trò này ban nãy đi đường Thiên thấy bọn con nít chơi thế là hắn trấn lột luôn đem về.Nhưng trong túi vải vẫn còn vài thứ khác, Đan Chi ghê tởm vứt cái hộp kia sang một bên và thấy một viên ngọc vô cùng đẹp, nàng vừa nhìn thì nhận ra ngay đó là thứ gì và thốt lên: “Tụ Linh Châu?”Thiên bò từ bên ngoài vào, hắn xoa xoa cái bụng nói: “Phải chính là Tụ Linh Châu, vật có thể giúp người ta tu luyện thuận lợi hơn để vượt qua 10 tầng Luyện Khí.”Tụ Linh Châu này đáng quý nhưng chỉ với người có tu vi dưới Kết Đan cảnh mà thôi, như Thiên và Đan Chi giờ thì nó như vật bỏ đi vậy.
Nhưng có những người cần nó hơn, Thiên cầm Tụ Linh Châu nên rồi đặt vào tay Đan Chi nói: “Cái này tuy không có tác dụng với chúng ta nhưng người nhà của ngươi cần nó, nhất là lũ trẻ nhà ngươi.”Phải, lũ nhóc như tương lai của Đan Gia, nếu chúng có một khởi đầu thuận lợi thì tương lai sẽ rộng mở.
Đan Chi cảm động, nàng hỏi: “Ngươi lấy nó ở đâu vậy? Đừng nói với ta ngươi trộm nhé.”Thiên thanh minh: “Bậy nào! Ta chiến thắng cuộc thi luyện Nhất phẩm đan, và đây là phần thưởng cho giải nhất.”“Ngươi… tự ý đi thi… nhưng!” Đan Chi rưng rưng hai hàng nước mắt, hắn là ai chứ? Một kẻ xa lạ được học việc tại tiệm thuốc của Đan Gia, hắn với Đan Gia là người dưng nước lã.
Nhưng hắn lại đi thi vì Đan Gia, đến lúc chiến thắng có thưởng cũng đem về cũng cho Đan Gia, hắn có mục đích gì? Hay chỉ đơn giản là Đan Gia ở hiền gặp lành.Thấy nàng rưng rưng, Thiên cười khổ: “Đừng khóc! Ta chỉ muốn giúp gia đình ngươi thôi, ta không hề có kế hoạch gì đâu.”Đan Chi là người hiểu chuyện, nàng lau nước mắt khẽ gật đầu: “Cảm ơn ngươi!”“Viên Tụ Linh Đan này chỉ là sơ cấp thôi, viên cao cấp thì ta còn lâu mới giao ra.”“Á… hóa ra ngươi đểu như vậy.”Từ đó, Thiên thầm lặng trở thành ân nhân của cả Đan Gia.
Hắn chiến thắng cuộc thi kia đương nhiên là có chút danh tiếng, mọi người đều đồn tai nhau về một thiếu niên tên Đan Lâm của Đan Gia trong cuộc thi luyện dược Nhất Phẩm đan mà lại luyện ra Nhị Phẩm đan chưa thành hình.
Đối với Nhị Phẩm Đan chưa thành hình vì Nhất Phẩm Đan chẳng khác nào một viên kẹo.Doanh thu từ tiệm thuốc ngày càng tăng, đời sống Đan Gia khá giả phất lên như diều gặp gió.Một thời gian sau…Trong bãi