Tốt xấu gì thì cái chết của hắn cũng có giá trị, ít nhất hắn để lại cho nàng một chút manh mối, nhưng Uất Trì Li không có thuộc hạ, càng không có nhân mạch, làm sao để điều tra đây?
Uất Trì Li ngồi trên chiếc bàn đã trong sân, hai tay nàng cầm tờ giấy rất phiền não.
Có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, Tân Nhiên vội chạy vào trong sân sau đó dừng trước mặt Uất Trì Li, nàng thở hổn hển đặt một quyển sổ sách trước mặt Uất Trì Li, nói: "Công chúa, người của chúng ta không với được tới trong triều, cho nên chỉ tra ra được một vài thứ căn bản thôi, đây là sổ sách tất cả quan viên họ Châu".
Uất Trì Li bổng nhiên lấy lại tinh thần, vươn tay cầm lấy sổ sách, vừa xem vừa hỏi: "Người quan viên họ Châu đó tổng công có bao nhiêu người?".
"Hai mươi chín người" – Tân Nhiên trả lời nghiêm túc.
Uất Trì Li nhăn mày một trận, suýt chút muốn ném sổ sách đang cầm trong tay đi.
"Hai mươi chín? Vậy bọn hắn đảm nhận chức quan nào, cuộc đời ra sao có thể tra không?" - Uất Trì Li vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Tân Nhiên xấu hổ gãi đầu: "Công chúa, những chuyện cụ thể đều là bí mật, chỉ dựa vào đám thủ hạ ít ỏi của chúng ta căn bản không thể chạm tới đâu".
Uất Trì Li nhất thời ngồi thụp xuống bàn đá, nằm trên bàn đá vô cùng chán nản.
Một lúc sau Liễu La Y từ ngoài cửa đi vào, bèn nhìn thấy chủ tớ các nàng đang nằm dài trên bàn đá, Liễu La Y lắc đầu, nhanh bước về phía trước.
"Công chúa, sao vậy?".
"Hai mươi chín tên quan viên họ Châu, ở đây các người cũng quá yêu quý họ Châu rồi đi" Uất Trì Li vẻ mặt như đưa đám.
Liễu La Y im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: "Công chúa, ta muốn về nhà xem thử.
Ta luôn cảm thấy dường như cha có để lại cái gì đó".
Dù cho nơi đó đã để lại hồi ức kinh khủng trong cuộc đời Liễu La Y, nhưng nàng muốn thử xem, không chỉ vì giúp Uất Trì Li đang đứng trước mặt nàng mà còn vì đây là chuyện của bản thân, nàng phải cố gắng gánh vác.
Uất Trì Li thở nhẹ, nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự muốn trở về sao, chi bằng để ta và Tân Nhiên đi đi, ngươi chư an tâm đợi ở đây".
Liễu La Y lắc đầu, nàng vén váy ngồi xuống chân thành nói: "Ta biết công chúa muốn tốt cho ta, cả đời này ta không có cách nào báo đáp, nhưng ta vĩnh viễn không muốn trở thành người luôn được công chúa bảo vệ".
"Nếu như có một ngày, có thể, ta cũng muốn dùng tất cả mọi thứ bảo vệ công chúa" – Liễu La Y nói xong bèn yên lặng nhìn Uất Trì Li.
Tuy đây chỉ là lời nói có thể sẽ không ai tin, nhưng Liễu La Y biết lời nàng nói ra là một lời thề.
Một khi đã nói ra thì cần phải thực hiện.
Uất Trì Li có chút sững sờ, nàng luôn cảm thấy cảm xúc trong ánh mắt của Liễu La Y có chút nhìn không thấu, nhưng lời nói ấm nóng của nàng ấy làm cho nàng không thể không tin.
Uất Trì Li mỉm cười, không nhịn được liền vươn tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Liễu La Y.
"Được, nếu có một ngày ta xảy ra chuyện, ngươi phải cứu ta" – Uất Trì Li nói đùa.
Liễu La Y đột nhiên cảm thấy chóp mũi bị Uất Trì Li đụng nhẹ làm cho nàng lâng lâng, Liễu La Y vội cuối đâu, vươn tay sờ sờ mũi mình, xoa đến có chút đỏ au.
Uất Trì Li ho khan hai tiếng, ý thức được hành động khi nãy của mình dường như hơi kì quái.
Khi hai người đang rơi vào trạng thái ngượng ngùng không biết làm sao, thì một giọng nói yêu kiều khoa trương vang lên ở cửa: "Ao, ta có phải là đến không đúng lúc không, làm phiền các ngươi rồi".
Uất Trì Li ngước mắt lên nhìn chỉ thấy Uất Trì Điệp đang đứng đó tựa vào cửa, nàng ấy bận y phục giống với nữ tử Đại Yến thường mặc trông rất phong tình, tay áo dài che phủ cánh tay rất khó để nhìn thấy đường nét bên trong, thay vào đó những đường nét mềm mại và uyển chuyển từ cổ đến xương quai xanh đều được phơi bày một cách thoải mái.
Uất Trì Điệp thậm chí còn nháy mắt một cái về phía Liễu La Y.
Uất Trì Li trừng mắt đưa tay chắn trước mắt Liễu La Y lại, sau đó nàng nhìn Uất Trì Điệp từ trên xuống dưới, nàng luôn cảm thấy Uất Trì Điệp thật biết cách phô diễn hình thể.
Uất Trì Điệp đang mặt bộ quần áo mà ngày trước Uất Trì Li vừa mới xuyên vào nguyên chủ, tuy nói chân và eo đều rất hợp nhưng mà có một số chỗ mềm mại đã bị cắt đi rất nhiều.
Uất Trì Li lại chuyển tầm mắt sang Liễu La Y, dừng lại một chút sau đó vừa ý gật đầu, vẫn là nhìn Liễu La Y thuận mắt hơn Uất Trì Điệp.
Liễu La Y xuyên qua khe hở trên bàn tay Uất Trì Li nhìn thấy biểu tình của Uất Trì Điệp, nhất thời vung tay kéo tay Uất Trì Li xuống, giận nói: "Công chúa!".
Uất Trì Li cười nghiêng ngã ra phía sau.
Duy chỉ có Tân Nhiên nhìn bên đây rồi lại nhìn bên kia, sau đó cảm thấy rất kém cỏi, phồng má ôm kiếm sát vào ngực một chút.
"Chuyện gì có thể khiến cho tên hỗn thế ma vương như ngươi phát sầu thế, nói thử xem, để cho bổn công chúa vui vẻ cái nào" – Uất Trì Điệp đi tới, đẩy Tân Nhiên sang một bên, sau đó chậm rãi ngồi dừa vào bàn đá.
Uất Trì Điệp còn không quên nghiêng người qua bàn một cách kêu ngạo, chống cằm nhìn Uất Trì Li.
Làm sao đây, thật muốn đánh Uất Trì Điệp một cái, Uất Trì Li nắm chặt tay dưới gầm bàn.
"Ôi, mũi ngươi sao đỏ thế? Mỹ nhân thì cần phải có tự giác của mỹ nhân chứ, gương mặt rất quan trọng, lại đây, để tỷ tỷ xem thử nào" – Uất Trì Li vừa nói vừa vươn tay ra chạm vào mặt của Liễu La Y.
Uất Trì Li vội vàng bắt lấy tay Uất Trì Điệp.
"Không được chạm vào sao?" – Uất Trì Điệp nhìn Uất Trì Li một cách ý vị, sau đó lại nhìn sang Liễu La Y.
Vẻ mặt Uất Trì Li khó hiểu, ánh mắt Liễu La Y lại mang theo địch ý.
Thật sự thú vị, Uất Trì Điệp thầm nói, nàng thu tay về vẻ mặt không đổi nói: "Nói đi, sầu chuyện gì, muốn tiền hay là muốn nhân lực".
Uất Trì Li cũng trở nên nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm Uất Trì Điệp.
"Đừng có nhìn ta như thế, ta không có thời gian để đi tìm hiểu xem các ngươi đang làm gì, cũng chẳng muốn biết, nhưng mà cha phái ta đến đem ngươi trở về, ngươi thô bạo không thể trói trở về, liền sớm hành động giải quyết cho xong chuyện vướng víu đi" – Uất Trì Điệp vừa nói vừa liếc nhìn Liễu La Y một cái.
"Ngươi có thể giúp ta?" – Uất Trì Li hỏi.
"Bớt nói nhảm, mau nói nhanh" – Uất Trì Điệp không kiên nhẫn nói.
Uất Trì Li và Liễu La Y nhìn nhau, sau đó kể mọi chuyện liên quan