Uất Trì Li phất tay áo định đuổi theo liền bị Uất Trì Điệp kéo lại, ầm một tiếng bị đẩy ngã vào cửa, Uất Trì Điệp đứng ngoài cửa trào phúng: "Uất Trì Li, có lúc ta thật không hiểu đầu ngươi đang nghĩ gì, chẳng lẻ là do từ nhỏ đã ở trong doanh trại luyện võ đến đần luôn rồi? Nhưng ban đầu nhìn ngươi mê đắm tên khốn họ Lục kia như vậy, ngu ngốc chết đi được, nhưng chí ít ở phiên diện nào đó còn thông minh chút, như thế nào bây giờ lại không thông suốt thế kia?".
Uất Trì Li bị Uất Trì Điệp làm cho nghẹn họng không nói nên lời, tuy nàng không muốn gánh cái nồi của nguyên chủ, nhưng bây giờ đối với Liễu La Y nàng thật sự bó tay không có biện pháp.
"Ta hỏi ngươi, cô nương đó cùng ngươi không có quan hệ, ngươi vì sao liên tục giúp nàng?".
Uất Trì Li trầm mặc, vấn đề này không ngừng suy nghĩ.
Lúc mới bắt đầu, trong tiềm thức nàng chỉ xem Liễu La Y như là một phần của cốt truyện, nhân vật như quân cờ, đều dựa vào người chơi mà di chuyển.
Nhưng dần dần, nàng phát hiện Liễu La Y không chỉ như những gì sách viết, mà nàng ấy là một con người sống sờ sờ, độc lập, chân thành, lớn mật.
Cũng không hề đơn thuần, lại không cố kỵ gì mà tin tưởng nàng.
Từ lâu Uất Trì Li đã không còn xem Liễu La Y như một nhân vật nữa, những nơi khác cũng dần dần hiện rõ một cách chân thật, thậm chí có khi nàng quên mất bản thân đã vượt qua thời không ngân hà đến một thế giới khác.
Có thể là do sự đau khổ tín nhiệm vô điều kiện kia là Uất Trì Li khó mà không đối tốt với Liễu La Y.
Huống hồ có một số việc không thể hiểu rõ, Uất Trì Li nàng trước nay đều rất lý tính, nhưng có khi đối mặt với Liễu La Y nàng hoàn toàn hành xử theo cảm giác.
Uất Trì Điệp cũng không mong sẽ nhận được phản ứng từ Uất Trì Li, nàng cười nhạo, cong ngón trỏ gõ cửa: "Loại chuyện này ta không muốn xen vào, ngươi tự mình nghĩ đi".
Bên ngoài cửa không còn tiếng động, Uất Trì Li lại thở dài một hơi, ngồi xuống bắng ghế đá, chống tay lên má.
"Tân Nhiên, ngươi nghĩ sao về việc này?" – Uất Trì Li nhìn Tân Nhiên tràn đầy hy vọng.
"Ta cảm thấy Liễu cô nương gần như ỷ lại vào người, có chút kì lạ.
Còn có ánh mắt vừa rồi, rõ ràng là vì người nói muốn thay nàng tìm một mối hôn sự, nên mới xảy ra chuyện".
Uất Trì Li gật đầu, tuy nàng không có kinh nghiệm gì về mặt tình cảm, nhưng vốn dĩ không phải đồ ngốc.
Không được nghĩ bậy không được nghĩ bậy, Uất Trì Li đột nhiên lắc mạnh đầu, khống chế suy nghĩ lung tung của bản thân, trước kia chịu vô số khổ sở cho nên có chút nhạy cảm là chuyện bình thường.
"Cứ vậy đi, hai ngày nữa là đến lễ Hoa thành, ta dỗ dành nàng ấy nhân tiện nói xin lỗi.
Ngươi giúp ta suy nghĩ thuận tiện hỏi Liễu Mân Thường thử xem, làm thế nào dỗ nàng ấy vui vẻ" – Uất Trì Li quyết định sẽ theo đó mà làm.
Cùng lúc đó, Uất Trì Điệp vừa ăn vừa uống trà, thanh nhã tản bộ về phòng, vừa đi ngang hòn non bộ, nàng liền nhìn thấy một góc áo màu trắng đáng chú ý.
Nàng tiến tới đến gần chỗ Liễu La Y, đưa một miếng bánh cho nàng ấy, mở miệng nói: "Vẫn còn giận sao?".
Liễu La Y không nhận bánh mà lùi về cách Uất Trì Điệp một bước chân, cung kính làm cái lễ: "Nô tì ra mắt công chúa".
"Đừng, Uất Trì Li không xem ngươi là nô tì, ta càng không dám.
Nói đi, có phải ngươi đối với muội muội của ta...".
Trong một khoảnh khắc sắc mặt của Liễu La Y lập tức thay đổi, giọng điệu trở nên gấp gáp: "Đại công chúa nói đùa, nô tì vừa rồi không nên tùy tiện tức giận, là nô tì...".
"Cậy sủng mà kiêu?" – Uất Trì Điệp nhướng mày tiếp lời.
Liễu La Y chỉ cảm thấy thập phần hoảng loạn, mở miệng một hồi cũng không nói nên lời, nàng lại làm một cái lễ, xoay người rời đi.
Uất Trì Điệp nhịp nhịp chân, bay qua hòn non bộ chặn trước mặt Liễu La Y, nàng ném hạt vào miệng, cười nói: "Ngươi hoảng cái gì, lẻ nào ngươi không thích Uất Trì Li? Nếu đã như vậy, như vầy đi ta quen không ít hôn sự mai mối, tuy nói ngươi chỉ là thân phận nô tịch, nhưng ngoại hình lại rất tốt, tìm một người tài giỏi anh tuấn có chút bản lĩnh đủ rồi".
Liễu La Y nghe những lời này thì ngẩng đầu lên, ánh mắt ác liệt, nhìn đến nổi Uất Trì Điệp cảm thấy không được tự nhiên.
Uất Trì Điệp nhìn đi chỗ khác lần nữa nói: "Ngươi đồng ý hay không?".
"Nô tì không muốn.
Cả đời này nô tì chỉ đi theo bên cạnh công chúa" – Nàng cố gắng bình tĩnh lại, cuối đầu nói.
Uất Trì Điệp mang bộ dạng như hiểu được gì, gật gật đầu: "Vậy vẫn là thích đi".
Liễu La Y bị lời nói của Uất Trì Điệp làm cho nghẹn họng, nàng cắn môi, nhưng không nói gì, chỉ nắm chặt nắm tay.
Nàng che dấu nó ở nơi sâu thẳm mà nàng không dám chạm vào, bị một câu nói của Uất Trì Điệp nói thẳng thừng đến rõ ràng.
Nàng từng nghĩ đó chỉ là ỷ lại mà thôi, giống như tia sáng mà một người sắp chết nhìn thấy đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang vu, đen tối.
Vả lại các nàng thân phận kém xa, đều là nữ tử, nàng không dám nghĩ.
"Đại công chúa, Liễu La Y xin người, đừng nói nữa" – Liễu La Y đột nhiên nói, nàng ngẩng đầu nhìn Uất Trì Điệp, tựa hồ không nhận ra trên mặt mình đã tràn đầy nước mắt.
"Nô tì cầu xin người, đừng cho nàng biết, nô tì chỉ là...!nhất thời bị ma quỷ ám ảnh..."
Liễu La Y giơ tay lau đi nước mắt, đột nhiên nghiêng người hành lễ với Uất Trì Điệp, sau đó xoay người rời đi.
Uất Trì Điệp gọi Liễu La Y lại không được chỉ bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng nàng ấy, duỗi tay ném đồ ăn vào trong miệng, biểu tình thập phần tiếc hận.
Hai người các nàng, một người tự ti, một người không hiểu cảm tình, nhưng có giãy dụa.
Thôi thôi, nàng quản nhiều như vậy làm gì, nàng thật ra có chút vui mừng vì Uất Trì Li bị tàn phá, đau khổ mất đi tình yêu.
Nàng cười đến thập phần vui vẻ, sau đó nét mặt đột ngột thay đổi, vừa đỡ núi giả vừa nôn khan một trận.
"Ai làm ra cái thứ chết tiệt này, hoa quế cao tại sao lại mặn?".
————————————————
Hai ngày trôi qua nhanh chóng, không uổng gửi gấm cho Uất Trì Điệp, nàng rất mau đã tra ra toàn bộ lý lịch của quan viên họ Châu, ném cho Uất Trì Li.
Nhưng mà bên trong không chỉ chứa đựng lý lịch mà còn có những thứ liên quan đến khác, ngay cả đến chuyện quan viên nào có bao nhiêu tiểu thiếp đều được ghi chép rất rõ ràng.
Uất Trì Li nhìn tới nhìn lui, liền bị sự đàm tiếu bên trong ghi chép dắt đi, sau đó lại đến Tân Nhiên chỉ trích một trong số các quan viên trong đó, người đó