Nghĩ đến Quách Minh An cũng sẽ không phải không biết thân phận Khâu Dạng, Khâu Dạng có thể kêu ra tên Đào Tư Nhàn, hắn cũng không chút kỳ quái.
Nhưng nội dung trả lời có chút kỳ quái.
- Tôi và cô ấy lại không thân.
Không thân thì kết hôn làm gì?
Khâu Dạng không thể lý giải.
Thẩm Nịnh Nhược lười nói nhiều với Quách Minh An, cau mày: "Tránh ra."
Quách Minh An gật đầu: "Được."
"Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm?" Hắn còn đưa ra lời mời.
Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược chợt lạnh: "Có thể cút hay không?"
"Tôi có chân."
"Tôi có thể tự đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Minh An hiển nhiên cũng cảm thấy không thể tiếp tục ở lại, lòng bàn chân như được bôi dầu, không đến vài bước liền về ngồi trên sô pha, sau khi nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng vào thang máy mới thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông ngồi đối diện hắn tò mò hỏi: "Anh An, mới quen hai mỹ nữ sao?"
Quách Minh An mày đè ép xuống, biểu tình cùng lúc ở trước mặt Thẩm Nịnh Nhược rất không giống nhau, miệng lưỡi hắn cũng rất lãnh đạm: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Người đàn ông kia ngượng ngùng mà lên tiếng: "Vâng, anh An."
Quách Minh An hiện tại có chút bực bội mà muốn hút thuốc, nhưng trong đại sảnh cấm hút thuốc, hắn hồi tưởng một chút trầm biểu tình Thẩm Nịnh Nhược, cuối cùng cười hai hạ.
Lúc trước hắn cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược cực kỳ không thú vị, lúc đối mặt với hắn cùng những người khác, một chút khác nhau đều không có, ngẫu nhiên mới có thể lộ cho hắn một nụ cười tươi.
Người khác đều nói hắn tìm được bởi vì hắn theo đuổi được Thẩm Nịnh Nhược mỹ nhân có tiếng là núi băng này, chính hắn cũng thỏa mãn với hư vinh, mỗi lần được khen như vậy, giống như là thật sự có được Thẩm Nịnh Nhược, nhưng sau lưng cũng chỉ có hắn biết bản thân với Thẩm Nịnh Nhược là như thế nào.
Hiện tại khen ngược lại, chia tay được hai tháng, hắn lại bắt đầu cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược thú vị, hắn thấy Thẩm Nịnh Nhược đối với Khâu Dạng lộ ra nụ cười chân thật, trong lòng nổi lên một tia không cam lòng.
Hắn đối với Thẩm Nịnh Nhược chưa nói tới mức là thích, mà Thẩm Nịnh Nhược lại là một chút cũng không thích hắn, cái này làm cho đường tình luôn luôn thông thuận của Quách Minh An mà nói, nhiều ít đều có chút cảm giác bị nhục, có thể ngẫu nhiên gặp được Thẩm Nịnh Nhược lại ở Tây Thành, hắn cảm thấy khả năng thật là duyên phận chưa hết.
Hắn cũng sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào, tới Tây Thành đích xác không phải bởi vì đi công tác, nhưng hắn cũng thật sự không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp được Thẩm Nịnh Nhược.
Nếu đã ngẫu nhiên gặp được như vậy, không bằng liền thử lại xem......?
Quách Minh An giờ phút này không xác định bản thân nghĩ như thế nào, hắn chỉ cảm thấy hình như thấy bộ dạng tức giận của Thẩm Nịnh Nhược, có một phen khoái cảm khác.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không biết suy nghĩ của Quách Minh An, nhưng cô tức giận là sự thật, trước kia không cảm thấy da mặt Quách Minh An dày, bởi vì hành vi của đối phương còn được xem là lịch thiệp, hiện tại xé rách da, kết quả phát hiện da mặt hắn còn có rất nhiều lớp.
Dày đến không được.
Khâu Dạng mày cũng nhíu lại theo, từ sau khi trở về phòng, nàng liền hỏi ra nghi hoặc của chính mình: "Vì sao Quách Minh An này, trông như đầu óc có chút vấn đề?"
Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở trên sô pha, vặn cho bản thân chai nước: "Hắn không phải là đầu óc có chút vấn đề, nhưng hôm nay tiếp xúc với hắn, sự tình lúc trước đều có thể không liên quan đến hắn." Cô nói rồi ngừng một chút, "Chính là chuyện có người tiết lộ số điện thoại của chị, không có khả năng là hắn làm."
"Em cũng cảm thấy vậy."
"Loại người tự tin như hắn, có lẽ là sẽ không làm ra loại chuyện này."
Cả người Quách Minh An đều lộ ra một khí chất ngớ ngẩn, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, liền sẽ không cảm thấy như vậy, diện mạo hắn đoan chính, hơn nữa còn thuộc về có tinh thần trọng nghĩa diện mạo, có thể nhanh chóng mà giành được hảo cảm của đối phương, hơn nữa làm người ta cảm thấy đáng tin cậy.
"Hắn tự phụ thật sự, một trong những sở thích của hắn chính là tán gái, nhưng hành sự kỳ thật không xấu xa cũng không đáng khinh, loại chuyện tiết lộ số di động này hắn khinh thường làm." Thẩm Nịnh Nhược hiếm khi "Khen" Quách Minh An hai câu, cô nói xong nhìn Khâu Dạng, "Mà giữa Đào Tư Nhàn và hắn, khả năng thật sự giống như hắn nói, không thân."
"Hai người đính hôn, còn ai chơi theo ý người nấy, hiện tại kết hôn, tựa hồ vẫn là ai chơi theo ý người nấy."
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng dương lên: "Hai người thối tha này thật là thối tha đến một khối đi."
Khâu Dạng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược, nàng lấy gối ôm quả chanh từ trong túi ra ôm vào trong lòng, lúc sau nghe Thẩm Nịnh Nhược nói xong, nàng trầm mặc hai giây, hỏi một vấn đề chính mình nghi hoặc: "Hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao?"
"Đối bọn họ mà nói là hạnh phúc." Thẩm Nịnh Nhược nói ra ý nghĩ của mình, "Cùng đối phương không có nhiều cảm tình sâu đậm, chính mình chơi chính mình, bất luận làm cái gì cũng không bị kiềm chế, đây khả năng chính là hôn nhân bọn họ muốn."
Khâu Dạng: "Nga."
Khâu Dạng cúi đầu nhìn gối ôm trong lòng: "Em...... Em nghe cậu em nói chuyện của ba mẹ em lúc trước, em không biết đó có tính làm hạnh phúc không?"
"Kể cho chị nghe đi." Thẩm Nịnh Nhược hứng thú, ôm Khâu Dạng vào trong lòng ngực, cho đầu Khâu Dạng dựa vào vai mình.
"Nhà ba em rất có tiền, nhà mẹ thì rất nghèo, ba đối với mẹ là vừa gặp đã yêu, nhưng ông bà nội không đồng ý, sau khi đã